Lục lâm thảo khấu!

đoàn xuân thu

alt
Tới Úc gần một phần tư thế kỷ, một phần ba của năm tháng đời người, (cũng lâu đó chớ), tui thấy có nhiều điểm tương đồng giữa dân Úc và bà con Lục tỉnh Nam kỳ của mình.
Bà con mình cũng như dân Úc vốn bị áp bức, phải bỏ xứ ra đi đến vùng đất xa xăm. Đất cũ đãi người mới, vừa làm vừa chơi cũng có ăn nên ‘hưởn’ đâu mà lo cho nó ốm o, gầy mòn.
Kiếm cái bỏ vào mồm dễ dàng như thế ắt đưa đến cái tánh phè cánh nhạn. Lè phè từ tướng đi giọng nói, đến cách ăn chơi. Thấy ai lạch bạch như con vịt trên đường, thất tha thất thểu; nếu da trắng là Úc chánh tông; còn da vàng chắc chắn là bà con mình miền Lục tỉnh quê mình.
Tánh giống nhau và suy nghĩ cũng không khác mấy. Cả Úc lẫn Việt đều đồng ý là xã hội cần cảnh sát thi hành pháp luật, để giữ gìn trật tự an ninh cho mình. Chớ hổng phải vô cái đồn công an rồi ra trên chiếc băng ca; rồi hòm gổ cài hoa như ở quê ta bây giờ.
Tuy nhiên đối với cảnh sát, dân Úc rặt nó đâu có ngán, ăn hiếp nó đi thưa vì Úc rất ghét bất công (not fair).
Trái lại, bà con mình thì tránh voi chẳng xấu mặt nào, cứ chín bỏ làm mười hoài hè. Trong sở làm bị thằng ‘boss’ ăn hiếp một cách vô lý cũng nín khe; vì đấu tranh thì tránh đâu hay sợ bị trâu đánh. Cự nó sợ bể nồi cơm bất tử. Cứ tự an ủi: nó ăn hiếp mình như nó ăn hiếp thằng cha của nó vậy. Thế hệ thứ hai thì may ra mới ‘on bon phi nan’ cái vụ nhịn là nhục nầy.
Qua nước Úc nầy đây mình phải học cái hay của nó. Hổng làm trật là hổng sợ ai hết ráo kể cả cảnh sát. Bất kỳ ai quyền lực thế mấy cũng không được quyền ngồi xổm lên luật pháp bao giờ.
Mà muốn hành xử cái quyền công dân chánh đáng của mình, người dân Úc cũng cam go, đấu tranh dữ lắm mới có, chớ hổng có cái vụ trên trời rớt xuống, dưới đất chui lên bao giờ.
Phản kháng nhè nhẹ là dùng lời nói như câu chuyện dưới đây: “Vào sáng ngày Giáng Sinh, một tay ‘cớm’, tức phú lít, tức thầy đội, tức cảnh sát Úc đang ngồi trên lưng ngựa, cạnh một cột đèn giao thông để chờ mấy đứa nào suốt tối hôm qua nhậu quá xá, say xỉn, liều mạng chạy ẩu qua, thầy đội sẽ gọi xe tuần tra đuổi theo mà ghi giấy phạt hoặc tước bằng lái cho nó tởn tới già; đừng đi nước mặn mà hà ăn chưn.
Chờ hoài mà thấy hổng có xe nào chạy qua mà phạm luật cả! Chẳng qua mấy thằng tài xế láu cá nầy thấy cảnh sát đón đường là nó đã nhá đèn báo động cho những tài xế khác đang chạy ngược chiều né trước, cho dù hổng có bà con thân thích ruột thịt gì ráo. Chớ tiền phạt vài trăm đô chớ đâu có ít, rồi trừ 3 điểm trong bằng lái. Hết 10 điểm là phải đi học lại để lấy bằng! Hồ sơ án tích còn nằm chình ình ở đó, rất khó mua bảo hiểm xe cộ; nó tính mắc gấp đôi thiên hạ để cho mấy tay sáng say, chiềuxỉn, tối ôm chai mà ngủ hết còn dám nhậu xong, hà tiện tiền đi Uber, vác xe ra đường chạy nhong nhong.
Ngồi trên lưng ngựa, hổng có gì làm mà gió hiu hiu thổi, buồn ngủ nên thầy đội bắt chuyện với một thằng nhóc tì Úc đang ngồi trên chiếc xe đạp mới cáu cạnh để chờ đèn chớp xanh dành cho bộ hành hoặc xe đạp băng qua lộ.
“Ê nhóc! Chú mầy có chiếc xe đạp đẹp quá he! Có phải Santa Claus cho chú mầy hông vậy?” Thằng nhóc gật đầu: “Phải”
Thầy đội tiếp lời: “Nè! Năm tới nhớ nhắc Santa gắn đèn sau cho chiếc xe đạp nhé!” Xong thầy đội biên một giấy phạt thằng nhóc 20 đô về lỗi vi phạm luật an toàn giao thông.
Thằng nhỏ nhận giấy phạt xong rồi hỏi: “Thầy đội có con ngựa nầy đẹp quá hè. Có phải Santa Claus cho thầy đội phải không?” Nghe khen con ngựa mình đang cỡi đẹp nên thầy đội hểnh mũi, gật đầu: “Đúng vậy!” Thằng nhóc bèn tiếp lời: “Năm tới nhớ nhắc Santa đừng có để ‘con lừa’ ngồi trên lưng ngựa nầy nữa nhé”. “Bye! Merry Christmas”
Nói nào ngay thằng nhóc tì nầy chắc là Úc gốc Irish nên trong dòng máu luân lưu của nó đã thừa hưởng từ Ned Kelly, tay lục anh chị lục lâm thảo khấu; nhưng là một anh hùng trong cõi nhân gian Úc.
Chuyện rằng: Năm 1861, dân số tiểu bang Victoria từ 80 ngàn, chỉ trong vòng 10 năm, đã tăng lên gấp 10, tới 540 ngàn; vì mỏ vàng được phát hiện ở Ballarat và Bendigo. Thiên hạ đổ xô tới đi tìm vàng. ‘Gold Rush!”
Ngày lui cui đi đào vàng, chiều về nhậu xỉn, giành gái, đánh lộn ì xèo. Số cảnh sát không đủ để giữ gìn an ninh trật tự.
Tuyển thêm cảnh sát ngay tại chỗ hơi khó vì toàn là ‘convict’, (tội phạm) đi đày không hè. Tư pháp lý lịch đen ngòm thì làm cảnh sát đâu có được. Vậy là phải về mẫu quốc, nhưng mấy tay cảnh sát tân tuyển từ bên Anh đa số theo đạo Tin Lành (Protestant) phân biệt đối xử với di dân Irish vốn theo đạo Thiên Chúa (Catholics)
Do chạy trốn nạn đói do suy trầm kinh tế ở Ireland, nên qua đây đa số dân Irish nghèo. Mà đất canh tác tốt lại bị đám địa chủ dùng tiền bạc hối lộ, cấu kết với bọn chánh trị gia và bọn cảnh sát bất lương chiếm hết.
Bất công như vậy thì ắt có người đứng lên chống lại: đó băng đảng của Ned Kelly.
Ned Kelly sanh năm 1854 tại Beveridge, một thị trấn nhỏ về hướng Bắc của Melbourne. Cha của Ned là John ‘Red’ Kelly bị đi đày qua Úc vì tội ăn trộm heo. Mãn án, cha Ned cưới Ellen rồi lại đi ăn trộm ngựa của địa chủ. Red Kelly bị bắt, ở tù sáu tháng, ra tù bị bệnh chết ngắt.
Ned Kelly mới 16 tuổi cũng bị ở tù 3 năm khổ sai về tội trộm ngựa. (Đúng là con ơi nghe lấy lời cha. Một đêm trộm ngựa bằng ba năm làm).
Ra tù, Ned và em là Dan Kelly cùng hai bạn tù là Joseph Byrne and Steve Hart lập ra băng đảng Kelly.
Ngày 15, tháng Tư, năm 1878, cảnh sát viên Fitzpatrick đến nhà Kelly để bắt Dan cũng về tội trộm ngựa. Ned chống lại, bắn Fitzpatrick trúng cổ tay rồi cả bốn trốn vào rừng. Cảnh sát bèn bắt mẹ của Ned là Ellen Kelly nhốt ba năm về tội giúp đỡ con mình. Thấy mẹ mình bị cảnh sát đối xử tàn tệ nên anh em nhà Kelly rất lấy làm căm hận.
Ngày 26, tháng Mười, 1878, thượng sĩ Kennedy và ba cảnh sát viên là McIntyre, Lonigan and Scanlon được phái đi truy lùng Ned và đồng bọn. Kết quả địch chẳng sướt một miếng da; phe ta ba đứa chầu tiên tổ. Chỉ còn tay cớm McIntyre sống sót.
Cảnh sát Victoria ra lịnh cho băng Kelly nộp mình. (Giết ba cảnh sát thì ngu sao mà đầu thú).
Vậy là băng Kelly bị đặt ra ngoài vòng pháp luật. Gặp là ‘phơ’ ngay tại chỗ. Bắt sống xử tử ngay; khỏi đưa ra Tòa chi cho nó lâu lắc. Còn ai bắt được (dù sống hay chết) giao nạp cho cảnh sát sẽ được trọng thưởng.
Đêm 26, tháng Sáu, năm 1880, Joe Byrne and Dan Kelly bắn chết Aaron Sherritt, một đồng đảng cũ, giờ là mật báo viên cho cảnh sát. Cảnh sát từ Melbourne lên vây chặt lấy lữ quán Glenrowan, nơi băng đảng Kelly đang ẩn náu.
Trận đấu súng quyết liệt một mất một còn xảy ra. Joe Byrne bị bắn chết. Lữ quán bị cảnh sát đốt, Dan Kelly và Steve Hart bị chết cháy.
Ned Kelly mang giáp chống đạn chống trả quyết liệt nhưng bị bắn vào chân và bị bắt. Ngày 11, tháng Mười Một, năm 1880, lúc 10 giờ sáng, Ned Kelly bị treo cổ tại khám lớn Melbourne.
Truyện, thi ca, tranh, nhạc, phim ảnh ca tụng một tên đầu lĩnh lục lâm thảo khấu cầm đầu băng đảng chuyên ăn trộm ngựa, cướp nhà băng, giết cảnh sát là một vị anh hùng trong cõi nhân gian Úc vì dám chống lại sự áp bức, bất công của bọn cầm quyền.
***
Còn ở Lục tỉnh Nam kỳ nước ta, cũng có một băng đảng lục lâm thảo khấu, chuyên ăn cướp của người giàu chia cho người nghèo vào đầu thế kỷ 20.
Đầu lỉnh là Lê Văn Tín, quê gốc Cao Lãnh. Nhỏ ham luyện võ nghệ, bùa chú; lớn lên làm ăn cướp với biệt danh là Đơn Hùng Tín (sống cuối nhà Tùy bên Tàu hay giao du cùng bọn thảo khấu như Tần Thúc Bảo cũng chuyên đi ăn trộm ngựa).
Giới giàu có sợ Tín, giới giang hồ đều nể mặt; vì tin là Tín có bùa ‘Thiên Thư bí quyết’ Nhà văn Sơn Nam giải nghĩa: ‘Thiên Thư bí quyết’ là sách dạy ảo thuật của một người đồng hội, đồng thuyền với Đơn Hùng Tín, tên là Giáo Phép.
Việc súng bắn không chết chỉ là kỷ xảo do đầu viên đạn bắn ra làm bằng sáp, còn đầu viên đạn trong miệng Đơn Hùng Tín nhả ra đã được ngậm từ trước. (Té ra Đơn Hùng Tín vừa có tài ăn cướp vừa có tài hát xiệc.
Một giai thoại Đơn Hùng Tín đi ăn cướp như vầy: “Hôm ấy thầy Cai (tổng) làm lễ vu qui cho con. Quan chức hội tề, điền chủ các làng tới chung vui. Cũng là dịp mấy bà khoe của, đeo vòng vàng đỏ tay.
“Con ơi, tháng Chạp tới đây là ngày con được ghi vào sổ nhân duyên, trên cung đàn nhấn phím tơ loan đàn bản cầm sắt cho duyên hai con bền chắc… “.
Một chiếc ghe hầu cập bến. “Xin thầy Cai nhận cặp rượu sâm banh với hai gói trà Ô Long Kỳ Chưởng gọi là chút quà mọn”.
Chàng rể và cô dâu ra chào bà con hai họ và thân bằng quyến thuộc, để khách tặng bao thơ giúp vốn cho cặp vợ chồng trẻ ra riêng. Đúng vào lúc đó, Đơn Hùng Tín móc súng ra, là tất cả các bà đều riu ríu nộp hết cà rá, dây chuyền và tiền đi đám cưới. Tín ung dung từ biệt hai họ, nhổ sào chống ghe hầu đi mất!
Cuối cùng bị đàn em phản bội, chỉ điểm, Đơn Hùng Tín bị Tây bắn chết trên sông Tiền, đoạn giữa Mỹ Tho và cù lao Rồng (cồn Tân Long bây giờ).
Chiếc ghe lườn của Đơn Hùng Tín được học giả Vương Hồng Sển, theo lịnh Tây thuở đó, bán rất được giá. Nhưng bán hớ! Vì người trúng thầu biết Đơn Hùng Tín đã giấu vàng lá trong ghe. Thiệt là cốc mò cò xơi!
Nguyên nhân Miệt Dưới – Miệt Vườn đều có bọn lục lâm thảo khấu vì luật pháp không công bằng, xã hội loạn lạc, trộm cướp ắt nổi lên như rươi. Xưa giờ cũng vậy!
đoàn xuân thu
melbourne

Comments

Popular posts from this blog