SÁU BÒ VÀNG tức SÁU HỒ HỞI hay SÁU GÓP CỨT

Bài 1

Không phải bỗng nhiên mà ông Võ Văn Sáu tự là Sáu Bò Vàng hay Sáu Hồ Hỡi tấn công tôi dữ dội. Vốn trước đây lâu lâu ông ấy hay tôi gọi điện thoại cho nhau nói chuyện vui vẻ lắm. Tôi biết ông là nhờ HT Thích Chánh Lạc giới thiệu. Lúc đó Thầy tin ông ta vì chẳng biết gì về ông. Tội nghiệp cho các vị sư: “phúc cho ai không biết mà tin”.

Tôi nghi ngờ nhiều chuyện khi nghe ông lúc nào cũng “hồ hỡi”, nhưng tuyệt nhiên tôi vẫn là tôi như độ nào. Tôi khiêm tốn gọi ông là “đại ca” và xưng em ngọt như đường. Xưa nay với mọi người tôi vẫn thế. Nhưng gần đây bắt buộc tôi phải thay đổi thái độ cho phù hợp với một vài người trên NET, kể cả “đại ca” của tôi.

Ông Võ Văn Sáu tố cáo tôi nhiều việc, nhưng chưa nói ở đây. Tôi chỉ thử tìm hiểu xem ông là ai qua một vài điều ông làm, ông viết mà thôi.

Theo tiểu sử tự viết viết của ông thì:

Trong sách "Hãy Trả Lại Sự Thật Cho Lịch Sử”, ông Võ Văn Sáu tự giới thiệu như sau:

- Tên thật: VÕ VĂN SÁU.

- Bút hiệu: Quang Phục, Thi Giang Võ Hữu Quyền, Đả Cẩu Đại Hiệp, cùng một số bút hiệu khác...

- Sanh ngày 15-12-1934 tại tỉnh Kampong- Champ, Cam-Bốt.

- Ngày 20-7-1990 qua tới Mỹ tỵ nạn (HO 2).

- Từ tháng 5-1992 đến tháng 10-1992, Chủ nhiệm tờ Đại Nghĩa. - Từ tháng 5-1994, Sáng lập viên và là Chủ nhiệm, Chủ bút tờ Nguyệt san Góp Gió tại tiểu bang Washington.

Ngoài ra tôi còn nghe một số vị giới thiệu là Hải Quân Đại Úy, ông thì nói Trung Uý, ông thì nói Thiếu uý, ông thì nói Hạ sỹ Giang thuyền...nhưng tôi không quan tâm.

Căn cứ vào phần tự giới thiệu, thì quý vị có thấy ngạc nhiên không ?

-Thứ nhất: Ông Sáu sinh tại Campuchia về nước năm nào, học hành lớp mấy ở đâu ?

-Thứ hai: Nếu ông là Sỹ quan Hải quân, thì ông học khoá nào, phục vụ ở đâu ?

-Thứ ba: Nếu ông đi lính giang thuyền thời Cụ Diệm thì làm chức gì, ở đâu ?

Tạm đặt vài câu hỏi như thế để chúng ta thấy một ngạc nhiên khác. Đó là ông mới qua Mỹ ngày 20-7-1990, thì tháng 5-1992 ông đã trở thành CHỦ NHIỆM TỜ BÁO ĐẠI NGHĨA. Tháng 5-1994 ông tự thành lập và làm CHỦ NHIỆM KIÊM CHỦ BÚT TỜ BÁO GÓP GIÓ.

Như thế, mới đến Mỹ chỉ một năm và chưa đầy mười tháng thì làm sao ông đủ khả năng để làm chủ nhiệm kiêm chủ bút một tờ báo ?

Tôi quen biết một số người đã là Bác sỹ, Tiến sỹ...thế mà đến Mỹ còn lặp cặp sau nhiều năm về Anh văn, về giao tế, về tìm lại bạn bè...Thế thì một người cho dù là Sỹ Quan VNCH, nhưng không làm ngành truyền thông thì làm sao cả gan làm như thế ? Như chính ông nói, ông không là Phật Tử hay tín đồ tôn giáo nào; và với chức vụ của ông trong quá khứ, làm sao ông móc nối với cựu Thượng Nghĩ Sỹ Nguyễn Văn Chức, ĐT Trọng, Hứa Vạng Thọ...để viết báo cho ông ???

Vấn đề khó khăn nhất đó là phương diện tài chánh. Cả hai vợ chồng ông đều không đi làm, thì tiền đâu ông In ấn, tiền đâu ông gửi đi cho không người khác ? Chính ông nói với tôi là không những gửi khắp quốc tế mà còn gửi đều đặn về Việt Nam nữa kia. Vậy tiền từ đâu ra ? Có lần vui miệng, ông bảo là tiền do con cái ông cho; nhưng điều này khó chấp nhận. Mới qua hơn một năm rưỡi thì chúng đào đâu ra để trả tiền nhà, tiền xe, tiền ăn, tiền lo cho con cái, tiền đủ thứ, mà có dư cho ông làm báo ?

Gia đình chúng tôi qua Mỹ có Năm người, Ba người đi làm chỉ sau đúng một tháng, mà hai năm sau mới trả nỗi tiền máy bay, sau khi mua một cái chòi tranh (Mobile Home) và hai chiếc xe cũ tồi tàn để đi làm. Vậy thì Võ Văn Sáu nhận tiền từ trên trời rớt xuống hay từ dưới đất lên ?

Riêng về tiếng Anh chẳng hạn, bản thân tôi trước 1975 có học lóm năm ba chữ, có liên hệ chút xíu với một vài người Mỹ, một vài cơ quan Mỹ, thế mà sau hai mươi mốt năm tàn tạ, thì rớt hết không còn chữ nào. Do đó, cả ngày đi làm, chiều về phải đi học “I ÉT EO” để luyện lại “HẠO A RỜ DZÚ” mới thật tội khổ. Sau đó mới bò “RI I ĐI” như rắn cụt đuôi.. ....Nghĩ đến đó, thấy Võ Văn Sáu thật là một “vô thượng tài trí”.

Về tài chánh thì nhà tôi đi làm Ba người, sau vài năm con tôi lấy chồng, hai vợ chồng già cày liên tục mười bảy năm rưỡi, thế mà không có tiền dư, đến về hưu chỉ còn hai bàn tay trắng. Vậy thì bằng cách nào mà vợ chồng Võ Văn Sáu không làm gì cả lại có tiền để mở Toà Báo Phát Không khi mới qua hơn một năm rưỡi ? Điều quan trọng hơn là làm sao Võ Văn Sáu mới qua lại biết nhiều địa chỉ, nhiều nhân vật quan trọng để móc nối ?

Tóm lại từ khả năng, kiến thức, đến vấn đề tài chánh, quan hệ...làm sao Võ Văn Sáu tự mình có thể gánh vác ?

Hãy can đảm trả lời trước công luận đi anh Sáu Bò Vàng (công an).


BQK-27-7-14
Bài 2

Trong một bài nhằm bảo vệ chuyện cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, ông Phan Anh Tuấn, người “đồng nghiệp”, “đồng chí” lâu năm của hai anh em ông Võ Văn Sáu và Võ Văn Hưng đã tiết lộ ông Hưng nói:

“Trong khi đó, anh tôi [Võ Văn Sáu] là một hạ sĩ quan giữ súng máy dưới tàu biết đách gì chuyện thời sự…trên bờ nên ảnh nói nhiều chuyện trật lất…, thậm chí tôi còn lo cưới vợ cho ảnh nữa mà!”

Bài ấy cho biết ông Võ Văn Sáu sinh ở Cam bốt và về nước năm 1954. Trong một bài khác, tôi đã đưa lên, không cần nhắc lại cũng cho biết Võ Văn Sáu là Thượng Sỹ Hải Quân. Như thế lí lịch tương đối rõ, vì ông Tuấn là bạn thân và là đồng nghiệp trong Góp Gió hàng chục năm. Lại nữa, bài viết không hề bị hai anh em ông Sáu phản biện về lí lịch. Loại trừ những chuyện chửi bới nhau quá đáng, thì phần lí lịch là chính xác rồi.

Như thế, chúng ta có thể bàn luận chút ít về vai trò Võ Văn Sáu.

Với bậc Hạ Sỹ Quan, Thượng sỹ Hải Quân, và nhiệm vụ là xạ thủ, thì không có lý do gì để Cộng Sản phải bắt ông đi tù, trừ những trường hợp “có tội ác với Đảng và Nhân dân”. Nhưng chuyện tội ác ấy chỉ bị buộc trong các ngành là Cán Bộ Xã Ấp, Quận, Tỉnh; Nghĩa Quân, Cảnh Sát, Xây Dựng Nông Thôn, Tình báo các ngành...Chiêu Hồi, Đảng phái, hoặc giả bị “nhân dân địa phương tố cáo”,chứ không có phần của “quân sự thuần tuý”.

Một cách chung chung, khi mới chiếm miền Nam, Cộng sản qua cái gọi là Chính Phủ Lâm Thời CHMNVN chia ra hai thành phần rõ rệt: “Ngụy Quân- Ngụy Quyền” và tập trung riêng biệt. Do chế độ Quân Quản, nên anh em Sỹ Quan được đối xử nhẹ nhàng hơn “Nguỵ Quyền Ác Ôn” chúng tôi; có cung cấp đường sữa, kem đánh răng....được đi làm tự do hơn một chút. Còn “Ngụy Quyền” chúng tôi thì ôi thôi chịu nhiều cay đắng lắm. Trong số bị liệt vào “Nguỵ Quyền Ác Ôn” chỉ có một số rất ít Sỹ Quan các ngành Tình Báo, Chiến Tranh Chính Trị mà thôi.

Ở tù chung với tôi có rất nhiều sỹ quan được thả ra đúng BA năm, trong lúc một số ông Nghĩa Quân hay Ấp Trưởng, bị giam đến hàng chục năm. Như thế, chúng ta thấy rằng ông Võ Văn Sáu là Hạ Sỹ Quan trên Tàu biển, không Đảng phái, không Tôn Giáo, không trực tiếp trên chiến trường BỘ, thì không có lí do gì để chúng giam ông BA năm cả; trừ trường hợp giết người, cướp của, hiếp dâm.....

Các nguồn khác cho thấy ông Võ Văn Sáu “bị tù” BA năm và được tha năm 1978. Ông Sáu có thể nói rõ phần này cho mọi người biết có đúng không ? Quý vị nào đã chứng kiến một Hạ sỹ quan HQ, không đảng phái, tôn giáo mà ở tù Ba Năm hay không ?

Như thế, việc một Hạ sỹ quan Hải Quân Xạ Thủ mà bị bắt ở tù là điều vô lý ngay cả trên “chính sách CPCHMNVN”, cũng như trên thực tế; nhất là tại miền Nam.

VÌ VẬY, CHÚNG TA CÓ THỂ THẤY NGAY ÔNG VÕ VĂN SÁU ĐƯỢC CÀI VÀO TRONG TRẠI TÙ ĐỂ HOẠT ĐỘNG CHO CHÚNG MÀ THÔI.

Chúng tôi tha thiết mong ông Võ Văn Sáu giải thích rõ chuyện này. Chúng tôi không gượng gạo để “chụp mũ” ông đâu.

Từ chỗ này và qua lời em ruột ông: “Trong khi đó, anh tôi [Võ Văn Sáu] là một hạ sĩ quan giữ súng máy dưới tàu biết đách gì chuyện thời sự”, cho phép chúng ta tìm hiểu về nguyên nhân việc ông Võ Văn Sáu mới qua Mỹ một năm và chưa đầy mười tháng mà trở thành Chủ Nhiệm Kiêm Chủ Bút liên tục hai tờ báo Đại Nghĩa và Góp Gió.

Chúng tôi không coi thường bất cứ ai, huống chi một Hạ sĩ quan. Ai có tính ham học đều thành công cả; dù sự thành công chỉ riêng cho chính mình. Thế nhưng, trong trường hợp ông Võ Văn Sáu, vốn là người sinh ra ở đất Miên, về Việt Nam không biết có học hành gì không, rồi vào Giang Thuyền, chuyển qua Hải Quân. Năm 1975 bị tù, sau đó làm gì chưa nói, thế thì nhờ đâu mà kiến thức chính trị, báo chí của ông phát sinh ?

Có một điều nên nhớ là tại Thái Lan, Cao Miên, Lào thì trước năm 1954, các cơ sở Việt Minh rất mạnh. Hầu như nhà nào của người Việt cũng thờ hình ảnh “Bác Hồ”. Vậy không biết gia đình ông Sáu có giống vậy không ?

Theo tìm hiểu của tôi thì hầu hết Sỹ quan chỉ thích nói chuyện “đì đùng”, trừ trường hợp một số vị có đảng phái. Ngay cả bây giờ tại Mỹ cũng thế. Khi gặp nhau, họ thường chỉ nói đến các cuộc chiến đấu, kinh nghiệm cá nhân một cách say sưa. Còn chuyện Chính trị, Tôn giáo... hầu như ít người nhắc đến. Thế thì, ông Võ Văn Sáu, trước 1975 không biết chính trị, sau 1975 không làm chính trị, không có sách để đọc...thì kiến thức lịch sử, chính trị, văn hoá... của ông do đâu mà có ? Đó là chưa nói đến kiến thức làm báo của ông.

Trên đời này mọi chuyện đều phải có “nguyên nhân” (Cause) mới sinh ra “hậu quả” (Effect) chứ không có cái nào tự sinh được cả. Vậy thì cái gì đã làm ông phấn khích để trở thành Chủ Nhiệm Kiêm Chủ Bút một tờ báo trong lúc ông mới qua Mỹ, chẳng biết chữ a,b,c nào về Reporter, Editor In Chief của nước ông đang ở ?

Tất cả mọi việc làm của con người đều phải có mục đích, mà trước tiên là kiếm sống. Không có cái ăn, cái mặc, phương tiện...thì không làm gì được cả và cũng chẳng ai làm. Điều thứ hai là làm vì sở thích, nhưng trước hết cũng phải có cái ăn, cái mặc...Điều thứ ba là vì lý tưởng. Nhưng lý tưởng nào cũng phải có ăn, có mặc, có phương tiện...Tạm nói qua ba việc này, rồi nhìn vào trường hợp ông Võ Văn Sáu để xem sao.

Gia đình ông Võ Văn Sáu chắc không phải là một Đại gia vì trước đó ông chỉ là một Hạ sỹ quan, con lại đông. Thế thì, sau khi đến Mỹ bất cứ ai cũng phải cần đến tiền. Nào là nhà cửa, nào là xe cộ, nào là bảo hiểm, nào là lo cho con học hành...nào là tiền mượn mua vé máy bay....Thế thì, đáng lẽ vợ chồng ông Sáu phải lao đầu vào công việc mới có thể sống nỗi chứ ? Ở đây hoàn toàn ngược lại, ông bà không cần làm gì cả, mà còn làm ông Chủ Báo Cho Không mới là lạ !

Từ đó suy nghĩ xem có phải sau 1975 gia đình ông đã trở thành đại gia hay không, và do đâu mà trở thành đại gia ? Giai đoạn từ 1975-1990 là giai đoạn chật vật nhất của người Việt nói chung, gia đình “Ngụy” nói riêng; vậy bằng cách nào mà gia đình ông Sáu trở nên giàu có sau khi ông bị tù Ba Năm ? Đã là kẻ bị tù, thì nhất thiết việc gì liên quan đến “chính quyền” đều không được tham gia cả. Nhưng thời đó và ngay cả bây giờ thì KHÔNG CÓ QUYỀN THÌ KHÔNG CÓ TIỀN. Luật bất thành văn này còn cứng nhắc tại Việt Nam. Suy nghĩ rõ ràng như thế, chúng ta thấy việc nói ông là Công An và vợ ông là Cửa Hàng Trưởng rất đúng.

Ông Võ Văn Sáu có thể giải thích rõ mọi lý do để xóa tan kết luận này. Nhờ vào đâu mà một Hạ sỹ Quan có thể làm hồ sơ đi ngay từ đầu (người nói HO1, người nói HO2) ? Nhờ vào đâu mà hai ông bà đều không đi làm mà con cái đồng thuận đem tiền cho ông làm một việc “không công” như thế ?

Điều thứ hai là làm vì sở thích.

Không phải tự nhiên mà có cái gọi là sở thích được. Sở thích phải trải qua học hành hay kinh nghiệm, dù là kinh nghiệm trên giấy. Cà đời ông là một người lính và cao nhất là Trung sĩ hay Thượng sĩ. Ông cũng chưa bao giờ làm báo, viết báo gì cả, thì sở thích ấy từ đâu mọc ra ? Có nhiều người làm theo sở thích, nhưng chỉ làm sau những giờ kiếm sống mà thôi. Không ai có khả năng không ăn, nhịn mặc...mà chỉ làm theo sở thích được. Như thế, điều này không phù hợp với tình trạng cá nhân ông Võ Văn sáu.

Điều thứ ba là làm cho lý tưởng. Nhưng như ông nói, ông không làm chính trị, ông không có tôn giáo, vậy thì lý tưởng ông là gì khi làm báo ? Lý tưởng nào cũng phải có ăn, vậy lý tưởng ông làm phải có người cho ông ăn mới được.

Lý tưởng của chiếc xe là “chạy”; nhưng nếu không có Xăng, làm sao nó chạy được ? Khi có xăng, nhưng bị đứt dây điện thì nó cũng không thể “nổ máy” được, làm sao chạy hả ? Khi có Xăng, “nổ máy” được, nhưng bốn bánh không có hơi thì chạy được bao lâu ? Vậy thì cổ xe “Báo Góp Gió” phải do một xe khác kéo đi mà thôi.

Ở đây, Xăng là tiền, nhưng ông không đi làm thì tiền đâu mua xăng ? Điện là lý tưởng, nhưng ông không có tham vọng chính trị, tôn giáo, không có sở thích thì làm Báo để làm gì ? Hơi trong bốn bánh xe là “nội lực”, nhưng ông không biết gì về Báo Chí, kể cả Việt Nam, nói chi tại nước Mỹ, thì làm sao ông đủ can đảm mà làm ?

Xem vậy, việc làm báo của ông Võ Văn Sáu là do “ngoại lực” CHIẾC XE KÉO, HOẶC XE ĐẨY nên Góp Gió mới “di chuyển” được. “Người ta” đổ xăng, “người ta” sửa điện, “người ta” bơm hơi và cả “người ta” lái thì cổ xe Góp Gió mới lăn quay trong mấy chục năm được.

Tóm lại, trong cả ba phương diện tiền bạc, sở thích và lý tưởng, thì không có cái nào phù hợp với trường hợp Thượng Sỹ Xạ Thủ Võ Văn Sáu trên Tàu Hải Quân để trở thành Editor In Chief của cổ xe GÓP GIÓ CHO KHÔNG TRONG MẤY CHỤC NĂM CẢ.

Vậy, chính ông Võ Văn Sáu, những kẻ đằng sau, những người dua nịnh...có thể giải thích thế nào cho thỏa đáng được không ? Tôi chờ đợi quý vị đây.


BQK-28-7-14

Bài 3

Đến đây, chúng ta thử xét xem quan hệ của Võ Văn Sáu như thế nào và do ai mà có.

Như trước đã nói, ông Võ Văn Sáu suốt đời chỉ là một người lính, và cấp bậc cao nhất của ông là Thượng sỹ Xạ thủ súng máy trên tàu Hải Quân bềnh bồng trên sông biển. Chính vì vậy mà cuộc đời ông không dính dáng gì đến Chính trị, Báo chí... cả. Nói như thế không phải tôi chê ông cấp bậc nhỏ thì dốt; mà là xét đến mối quan hệ phát sinh. Tôi có nhiều người bạn chỉ là binh sỹ, cán bộ xã ấp...nhưng họ vẫn tiếp tục học và đỗ cử nhân, cao học, tiến sỹ như thường. Vậy ông Võ Văn Sáu có thể chứng minh ông đã học hành được những gì, ở đâu, kể cả trước và sau 1975 để giải toả nghi vấn này.

Điều hiển nhiên ai cũng biết là làm nghề gì thì có nhiều bạn nghề ấy. Hỏi một ông Giáo Sư Đại Học là ông có bao nhiêu bạn ở chợ cá, bến xe...thì làm sao ông trả lời ? Ngược lại, hỏi một gã phu xe rằng ông có bao nhiêu bạn là Luật sư, Chánh án...thì ông ta nói thế nào ? Cũng vậy, Thượng sỹ Võ Văn Sáu trong suốt cuộc đời trước 1975 chỉ là một người lính; rồi sau 1975 là một người tù, một người dân thường...thì làm sao có những người bạn là Chính trị gia, Luật gia, Sỹ quan cao cấp trước năm 1975 ? Mới đến Mỹ chỉ hơn một năm rưỡi thì làm sao Võ Văn Sáu có thể liên lạc được với những người ghê gớm như: Hứa Vạng Thọ, Phùng Ngọc Sa, Đỗ Châu Trọng, Tôn Nữ Hoàng Hoa, đặc biệt là Nghị sỹ Nguyễn Văn Chức.....Võ Văn Ái và nhiều lắm lắm. Cái vấn đề chủ chốt là ở đây.

Qua số người mà tôi biết là “bạn” của ông Võ Văn Sáu thì đa số thuộc hai “hệ” có vai trò mạnh mẽ nhất tại hải ngoại; đó là Đại Việt (nói chung) và Cần lao-Ki tô giáo. Sau khi kiểm chứng mọi tin tức liên quan, riêng Đại Việt Quốc Dân Đảng thì có mấy vấn đề:

-Thứ nhất, Đại Việt Quốc Dân Đảng do Đảng Trưởng Trương Tử Anh lập ra, vốn là kẻ thù số một của Đảng Cộng Sản Việt Nam.

-Thứ hai, Đại Việt Quốc Dân Đảng đã từng phần bị suy yếu, nhất là thời kỳ Bác sỹ Nguyễn Tôn Hoàn lãnh đạo. Lý do tại sao ? Tại vì Cộng Sản đã gài người nguy hiểm nhất bên cạnh BS Hoàn.

Xin mời đọc một đoạn trong bài Đại Việt Hay Đại Loạn của bốn đồng chí cao cấp trong đảng là: Đoàn Thái, Nguyễn Văn Ngàn, Phùng ngọc Sa, Đỗ Châu Trọng như sau:

“Bà Nguyễn Tôn Hoàn, tức Phan Thị Thanh Bình, một cán bộ CS, là chị ruột của Phan Thị Thanh Nhàn, vợ của đương kim Thủ tướng Việt Cộng Phan Văn Khải; chị ruột của Phó Chính Ủy Sài Gòn Phan Chánh Trực, và Phan Chánh Mười, tức Mười Núi nguyên Giám đốc Sở Công An CS tỉnh Vĩnh Long. Chính bà đã âm thầm bảo lãnh cho Phạm Chánh Mười sang Mỹ vào tháng 7 năm 1995. Thời gian đầu, tên nầy còn tạm trú tại tư gia bà, nhưng về sau vì bị quá nhiều nghi ngờ và dị nghị của đông đảo đảng viên nên bà Hoàn phải đành mướn nhà tại Milpitas để Mười Núi trú ngụ cho đến bây giờ”.......

“Bs Nguyễn Tôn Hoàn, hết nghe theo tên gián điệp Hoàng Việt Cương, tức Hà Mạc Điệp, một điệp viên hai mang của Quốc Tế Tình Báo Sở Trung Cộng để bàn bạc chuyện hợp tác với bạo quyền CS trong nước; rồi đến việc xúi giục ông chồng, đòi đảng công khai cử ông Nguyễn Tôn Hoàn trong tư cách Chủ tịch ĐVQDD về VN làm cố vấn cho em rể là đương kim Thủ tướng VC Phan Văn Khải để làm cảnh cho chế độ CSVN được tiếng, đương quyền CS đã chấp nhận đa nguyên đa đảng. Hành động nầy khiến cho nội bộ ĐVQDĐ một thời gian bị giao động, thậm chí đôi lúc họ còn áp dụng biện pháp kỷ luật khai trừ lẫn nhau, làm tiêu tan hết niềm tin và hy vọng của đồng chí và đồng bào khắp nơi”.

Khủng khiếp chưa ?

Sau năm 1963, Đại Việt Quốc Dân Đảng cũng như Việt Nam Quốc Dân Đảng đã bị kẻ thù phân thành nhiều nhóm, đôi khi chống đối, thù hận lẫn nhau. Sau năm 1975 cả miền Nam rơi vào tay Cộng Sản, hàng triệu người vượt biên, vượt biển ra nước ngoài; sau đó có việc Quân, Cán, Chính bị tù Ba năm được Mỹ cho tỵ nạn. Thế là tương kế tựu kế, Đảng CSVN đã gài người của chúng theo chân ra nước ngoài để tiếp tục khống chế các đảng phải, tôn giáo ở hải ngoại. Do đó, ai cũng biết rằng tình trạng vô cùng thê thảm đã xảy ra trong các Đảng Chính Trị. Thậm chí chỉ hai KiTô cũng xé Đảng ra được như Nguyễn Lý Tưởng và Nguyễn Đức Cung. Với Đại Việt thì bà Hoàn còn dựng ngay cả Đảng Ma khi đưa những người chưa bao giờ là Đảng viên trở thành lãnh tụ Đảng như lời tố cái tiếp theo:

“Sau vụ viếng thăm Hoa Kỳ của Phan Văn Khải trong tháng 6-05 thất bại, y bị Cộng Đồng Người Việt hải ngoại quyết liệt phản đối, kế hoạch móc nối do đó không thành, bọn lãnh đạo CS liền yêu cầu bà thành lập một tổ chức khác cho phù hợp tình hình và nhiệm vụ mới  ; thế là bà lại gọi Phan Văn Song ở Pháp, người từng liên lạc nhiều với tên VC Bùi Tín qua Mỹ và trực tiếp chỉ định y làm chủ tịch Đảng, đồng thời đưa một số nhân vật chưa từng là đảng viên như Mai Thanh Truyết, Trần Thanh Hiệp và Nguyễn Văn Trần vào nắm giữ vai trò lãnh đạo ĐVQDĐ”.

Ở đây, tôi không đi sâu vào vấn đề đảng phái, mà chỉ muốn nhắc đến một vấn đề là chính vì vậy mà ông Võ Văn Sáu liên hệ với tất cả khối Đại Việt-Ki tô; đặc biệt là Võ Văn Sáu “bảo hộ” cho Bùi Tín, người cũng có mặt trong cuộc họp Đại Việt !. Có một điều đáng chú ý nữa là ông “tiến sỹ” Phan Văn Song lại là cũng một Mục Sư.

Tôi hơi dài dòng như thế để thấy rằng một Hạ sỹ quan Hải quân chưa bao giờ làm chính trị, không có chút khả năng nào về cả kiến thức lẫn vật chất, thì làm sao ông Võ Văn Sáu có thể trở thành Chủ Nhiệm Kiêm Chủ Bút một tờ báo tại Mỹ sau hơn một năm rưỡi có mặt.

Tôi phải nhắc đến những nhân vật Đại Việt-Tân Đại Việt mà Võ Văn Sáu đã bắt tay, kể cả giới thiệu cho tôi. Trong số này, tôi và Đại tá Đỗ Châu Trọng chuyện trò nhiều nhất. Tôi và cụ có khi nói cả ba bốn giờ chưa xong. Nhờ vậy, tôi biết bàn tay Võ Văn Sáu như thế nào.

Như đã nói, Võ Văn Sáu không làm chính trị trước, sau 1975, thì làm sao Võ Văn Sáu quen thân với những người này ? Trong số này có Trung Tá Phùng Ngọc Sa, một thời làm Tỉnh Đoàn Trưởng CBXDNT Thừa Thiên, nên tôi cũng biết chút ít. Nhân vật quan trọng trong số người mà ông Võ Văn sáu bắt tay là cựu Thượng Nghị Sỹ Nguyễn Văn Chức, một nhân vật nổi tiếng Cần Lao Cực Đoan. Làm sao mà những người này có thể viết báo cho Võ Văn Sáu, ủng hộ Võ Văn Sáu ?

Như thế, chỗ nghi ngờ đã được giải toả phần nào:

“Bà Nguyễn Tôn Hoàn, tức Phan Thị Thanh Bình, một cán bộ CS, là chị ruột của Phan Thị Thanh Nhàn, vợ của đương kim Thủ tướng Việt Cộng Phan Văn Khải; chị ruột của Phó Chính Ủy Sài Gòn Phan Chánh Trực, và Phan Chánh Mười, tức Mười Núi nguyên Giám đốc Sở Công An CS tỉnh Vĩnh Long”.

Nếu không có con đường này thì Thượng Sỹ Võ Văn Sáu không thể nào có cỗ xe GÓP GIÓ được.

Sự cấu kết của Võ Văn Sáu kéo dài ra cả thế giới; đặc biệt tại Canada, nơi trú ngụ của Hoàng Việt Cương. Do đó, ở bề ngoài chúng tôi nhận ra một nhóm như ông Nguyễn Bá Long, ông Lộc, ông Ý Dân, bà Diệu Minh...; đặc biệt là ông Đặng Tấn Hậu từng trở thành Tổng Vụ Trưởng Ngoại của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất tại Canada của Võ Văn Ái.

Tại Seattle, nơi cư ngụ của Võ Văn Sáu vốn là cơ sở Tàu rất mạnh, nên đầu thiên niên kỷ này Võ Văn Sáu bắt đầu tung chưởng vào Phật Giáo để hỗ trợ Võ Văn Ái qua vụ cài đặt những tên Tàu Phù như Hoàng Hữu Thụy....nối kết với đám Tàu Phù ở Philadelphia Trần Bạch Vân, ở Canada..., nhưng chuyện này sẽ nói sau.

Một số vị “không chuyên môn” thấy chúng hợp rồi tan, thậm chí chửi bới nhau toe tua, ngỡ rằng chúng tệ bạc với nhau; nhưng hoàn toàn ngược lại. Nó là một hệ tình báo, nên hoạt động của chúng là tình báo; và cách hay nhất là sau khi hoàn tất một số nhiệm vụ qui định nào, chúng phải làm cho thiên hạ hiểu rằng chúng không phải là một...mà chỉ lầm...Chúng che đậy cho nhau để bộ mặt thật của chúng không bị lộ ra mà thôi. Nói như thế, không phải tôi nói chung tất cả, mà chỉ riêng cho những nhóm liên hệ tình báo mà thôi.

Một cách tóm tắt, Thượng Sỹ Võ Văn Sáu chỉ là “chú tài”, “em xạ thủ” mà thôi, còn ông chủ là ai thì suy nghĩ đi, quý vị sẽ biết. Còn tôi, tôi sẽ từng bước vén bức màn đen này trước công luận.


BQK-28-7-14
Bài 4

Chuyện buồn cười là đến giờ hấp hối của Võ Văn Sáu, Cộng Sản lại đưa tên Thiện Tài Phan Minh Đức ra viết bào chữa, ca tụng Võ Văn Sáu là “đệ nhất chống Cộng”. Trong lúc đó Võ Văn Sáu nghênh ngang tuyên bố ủng hộ tối đa Võ Văn Ái. Trước đó, Võ Văn Ái đã đưa một “cán cái trẻ” ra làm nhịp cầu gọi là MLCSTD, nghĩa là “mạng lưới cộng sản tìm diệt”, chứ chúng tự dịch là “mạng lưới cư sỹ tự do” thì hoàn toàn vô lý. Cư Sỹ, một chữ chúng lạm dụng để viết tắt cho “đảng” là chuyện mà Võ Văn Ái khởi xướng. Tôi đã viết trong cuốn sách “ÔNG PHÁT NGÔN NHÂN” nên không lặp lại.

Bây giờ chúng ta thử tìm hiểu kiểu cách hoạt động của Thượng Sỹ HQ Võ Văn Sáu như thế nào. Ở đây tôi chỉ tóm tắt mà thôi, khi cần tôi sẽ viết từng chuyện một.

“Tài Xế” Võ Văn Sáu của cổ xe Góp Gió đã bắt tay với hệ thống Cần Lao Ki Tô và Đại Việt Ki Tô để bắt đầu sự nghiệp. Cố Luật Sư Thượng Nghị Sỹ Nguyễn Văn Chức là người cầm cân nảy mực phần chính trị của Võ Văn Sáu. Vị này ai cũng biết là Đại Ki Tô Cần Lao, thế lực trước 1975 thuộc loại nghiêng trời đổ nước. Thế mà ông cụ này chịu viết báo cho Võ Văn Sáu, một tên hạ sỹ quan sao ? Không thể nào, ngoại trừ họ cùng “tông” với nhau. Buồn cười hơn là cùng lúc ấy Võ Văn Sáu đánh toe tua ông Ngô Đình Diệm và Vatican. Tại sao có chuyện này vậy quý vị ?

Nhóm Ki Tô Đại Việt, Tân Đại Việt cũng là những kẻ (hay tổ chức) chống Phật Giáo nói chung và GHPGVNTN nói riêng, vậy mà ông ta tuyên bố ủng hộ GHPGVNTN. Có quỷ quái lắm không ? Vào những năm cuối thiên niên kỷ 2, Võ Văn Sáu cùng với các tên Hoàng Hữu Thụy....được lệnh xâm nhập Phật Giáo. Để thực hiện quỷ kế này, chúng đã cho một loạt “quy y” với HT Thích Chánh Lạc. Đó là Không Vô Hoàng Hữu Thuỵ, Không Thượng Mai Thị Thanh (vợ Thụy), rồi Không Hoài, Không Giáo, Không.....thêm Đức Tâm để làm cái Tổng Vụ Hoằng Pháp. Không sở hữu được, chúng bắt đầu đánh tuyệt đối HT Chánh Lạc bằng vụ kiện.... Sau đó Võ Văn Sáu nhảy vào ủng hộ. Lúc đó tôi chưa biết gì nhiều và cũng chưa tham gia trên các diễn đàn.

Võ Văn Sáu sử dụng trò “xui nguyên giục bị” hay gọi là “đòn xóc nhọn hai đầu”; hoặc “đâm bị thóc thọc bị gạo” để chia rẽ các nhóm, các đảng, các tôn giáo...Đặc biệt cần nhắc đến vài chuyện như Võ Văn Sáu cầu kết với Hứa Vạng Thọ, trong đó có Hàn Giang Trần Lệ Tuyền, Trương Minh Hoà....để chửi GHPGVNTN; rồi sau đó Võ Văn Sáu lại nói ủng hộ GHPGVNTN. Võ Văn Sáu cấu kết với nhóm Hồn Việt....sau đó chống lại những nhóm này. Để làm gì vậy ? Để nói cho người ta biết chúng không phải là một. Theo ĐT Đỗ Châu Trọng sau đó nói xấu ông này. Theo Tôn Nữ Hoàng Hoa, sau đó chửi bà......nghĩa là công tác chính của Võ Văn Sáu là làm tan rã hàng ngũ của người Việt Hải Ngoại.

Ở đây tôi xin đưa ra vài thí dụ để thấy âm mưu tên đặc tình hạng thấp này.

Gần đây nhất Võ Văn Sáu hô lên là tôi đánh Thầy Viên Lý, thế nhưng ông ta theo Võ Văn Ái và “bà Út” Lê Diễm Chi Huệ để đánh Thầy Viên Lý. Nhiều bài đăng trên trang mạng “tiengnoiluongtri”. Võ Văn Sáu tuyên bố:

“Chúng tôi hoàn toàn ủng hộ tất cả những việc làm của GS Võ Văn Ái trong vai trò Ủy Ban Bảo Vệ Quyền Làm Người; Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế, yểm trợ tích cực cho việc đấu tranh giải trừ chế độ CS Hànội. Tiếng nói của ông có tầm ảnh hưởng lớn đối với quốc tế, đặc biệt là phát ngôn đại diện Giáo Hội PGVNTN, và cũng là tiếng nói đại diện cho các phong trào dân chủ VN bên cạnh Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc. Rõ ràng, CS Hànội rất SỢ tiếng nói của Võ Văn Ái và chúng đã tận dụng mọi âm mưu để tiêu diệt Võ Văn Ái. Mà có hạ bệ được Võ Văn Ái thì mới đánh sập được Giáo Hội PGVNTN”.

Võ Văn Sáu đã ra mặt luôn rồi !

Từ trước Võ Văn Sáu theo các băng đảng để chửi rủa GHTN, nay GH này đã trở thành “Giáo Hội Võ Văn Ái” của một đám “Miên Chàm, Chệt” nên Võ Văn Sáu không ngại ra mặt gọi Võ Văn Ái là linh hồn GHTN. Thật là tuyệt chiêu.

Điều thứ hai mà Võ Văn Sáu hí hửng viết thẳng thắn là vì Võ Văn Ái đã có công lớn trong việc giết chế độ VNCH. Tôi đã viết trong Sách “ÔNG PHÁT NGÔN NHÂN” với tất cả tài liệu dẫn chứng rồi. Võ Văn Sáu ủng hộ triệt để Nguyễn Văn Lý, Lê Thị Công Nhân...vì Lý đã tuyên bố là “hãy để cho Cộng Sản cai trị đất nước”. Võ Văn Sáu ca ngợi khối 8406 vì khối này là của bốn anh chàng Tín, Lý, Lợi, Giải, những anh hùng Phản chiến của Võ Văn Ái và hậu duệ.

Ngày nay, Võ Văn Sáu lại ca ngợi tên Cù Huy Hà Vũ lên tận mây xanh. Xin đọc:

“*Ts Cù Huy Hà Vũ là con nhà luật, tinh thần trọng luật rất cao qua phong cách ông ta đấu tranh ở trong nước. Mọi người nên ý thức rằng là công dân của một nước phải đấu tranh đòi hỏi những gì luật pháp và hiến pháp cho phép. Chúng ta có thể không đồng ý về điểm nầy, nhưng dưới con mắt quốc tế thì khác. Do đó, nếu đúng việc CHHV được Mỹ và Pháp chọn là điều hợp lý.

*Theo tôi, CHHV hiện nay không hề tôn thờ HCM. Những liên hệ gì của quá khứ nếu có dưới chế độc CS là chuyện bình thường.

GÓPGIÓ 18-5-2014”.

Đúng là con cháu Hồ Chí Minh với nhau, nên viết lách nghe ngọt thiệt. Tư tưởng này được trình cúng Đảng Cộng Sản và Hồ Chí Minh trên trang mạng Lê Diễm Chi Huệ đúng ngày sinh nhật của họ Hồ. Nhưng có điều là sự láo khoét của Vũ quá rùng rợn khó ai chấp nhận ngoài băng đảng của chúng. Tuyệt thực hai mươi mấy ngày mà như con Heo Mẹo, mới là chuyện Hồ Mao đại ca. Cũng như Nguyễn Văn Lý bị ba lần Stroke mà mặt mũi miệng rất dễ thương, không hề thay đổi ! Lê Thị Công Nhân, Phát Ngôn Nhân của đảng Lý ở tù ra thì cũng thua chi thằng Thiện Tài Phan Minh Đức...Láo cũng vừa thôi.

Có điều, Võ Văn Sáu thật cao tay ấn khi tự tuyên bố Cù công tử hiện nay không thờ Hồ Chí Minh ! Có lẽ đúng như thế; vì HIỆN NAY CÙ HUY HÀ VŨ VÀ VÕ VĂN SÁU CHỈ CẦN THỜ ĐẢNG CỘNG SẢN LÀ ĐỦ RỒI. Thật là một bọn bố láo.

Đọc câu này mới thấy là Võ Văn Sáu là tên đại Vẹm:

“Do đó, nếu đúng việc CHHV được Mỹ và Pháp chọn là điều hợp lý”.

Như vậy, Võ Văn Sáu chỉ thờ những tên đấu tranh cuội, rồi ngồi chờ Mỹ Pháp chọn người cho y như Ngô Đình Diệm vậy. Thế mà ông ta chửi Ngô Đình Diệm ! Tất cả những người dự mưu đưa ra đều là Ki Tô Giáo. Quả thật là tài tình ! Có điều bọn man rợ này lại làm quá trơ trẽn. Nguyễn Văn Lý “ở tù thượng đế”, rồi cháu ông qua Mỹ. Lê Thị Công Nhân đang ở tù mà Mẹ đi Pháp.....; Nguyễn Chính Kết cũng bị CS trù dập rồi vợ con qua hết. Cù Huy Hà Vũ đang ở tù thì vợ qua Mỹ “sắp xếp trước”, rồi Cù lại “bị tống xuất” để “đánh trâu” dưới chiêu bài chữa bệnh...

Vui nhất là Bùi Tín, đưọc Võ Văn Sáu tôn xưng:

“Mới đây, khi bài viết của cựu đại tá VC Bùi Tín “Lời xin lỗi chân thành, món nợ 35 năm đến hồi phải trả”… đăng lên Góp Gió số 202 tháng 5-2010 vừa qua, thì có vài bạn đọc tỏ ra không hài lòng. Lý do chỉ vì cái “quá khứ” nặng nề của ông Bùi Tín gắn liền với đảng Việt gian CS......Còn ông Bùi Tín, ông ta đã công khai tuyên bố “ly khai” khỏi cái chế độ CS man rợ đó, và ông hiện cũng là người lưu vong như chúng ta.....Thậm chí, cần có nhiều cán bộ cao cấp của Trung Ương Đảng VC noi gương Khơ-rút-xốp của Liên Xô, là những người CS thức tĩnh, hậu thuẫn cho các tầng lớp trí thức trẻ Bs Phạm Hồng Sơn, Ls Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân… đứng lên làm một cuộc cách mạng mới Độc Lập, Dân Chủ, Tự Do, Nhân Quyền.....Chúng tôi đơn giản nghĩ rằng : Chuyện đấu tranh giải thể chế độ CS là vấn đề thật trọng đại, sức mình làm không được thì phải ủng hộ người khác làm. Đồng thời phải cương quyết vạch mặt chỉ tên bọn tình báo CS đang ẩn núp trong hàng ngũ người quốc gia, đánh phá người quốc gia, làm lợi cho CS. Chính những kẻ này rất SỢ Bùi Tín. Họ chống ông Bùi Tín vì muốn bảo vệ tập đoàn Việt gian bán nước CS; một thành phần khác họ SỢ ông Bùi Tín, vì mặc cảm tự ti không thể so sánh với Bùi Tín !”.

Đúng là “BỌN TÌNH BÁO CỘNG SẢN” như Võ Văn Sáu tự thú !

Chỉ có tình báo Cộng sản mới cỗ vũ cho những tên cuội mà thôi. Nhìn vào quá trình “đánh trâu” của họ, mọi người thấy rõ cái mặt thật của bọn chúng rồi. Ở dưới bàn tay sắt của Cộng Sản mà đấu tranh kiểu đó sao ? Một “dãy người” từ Nguyễn Văn Lý, Lê Thị Công Nhân...8406...Nguyễn Chính Kết ngay cả người đui cũng thấy; chỉ trừ bọn “tình báo Cộng Sản” mới hô hào cho chúng mà thôi. Nay đến thằng con đại công thần Cù Huy Cận lại tuyệt thực hai mươi mấy ngày mà béo như trâu Pha Long...thì ai tin nỗi ?

Đọc tiếp đoạn dưới đây mới thật rõ tài tình của tên tình báo Võ Văn Sáu:

“Như chế độ CS Liên Xô. Khi cả khối CS Liên Xô và Đông Âu sụp đổ -- theo nhạc sĩ Tô Hải, tại Đại hội XX, ông Khơ-Rút Xốp (Ủy viên Bộ Chánh trị) đã tuyên bố :

“Đảng của chúng tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ giải phóng dân tộc, nay trước nhiệm vụ xây dựng đất nước, đưa cuộc cách mạng kinh tế, khoa học, xã hội và nhân văn lên tầm cao mới, chúng tôi thấy không đủ tài năng và trí tuệ. Vậy xin nhường quyền lãnh đạo đất nước cho mọi nhân tài không phân biệt chính kiến, tôn giáo, đảng phái… ra lãnh đạo đất nước bằng một cuộc tuyển cử thật công bằng, văn minh”.

Đúng là loại “Cẩu Phản Gián Thượng Sỹ” ! “Đảng của chúng tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ giải phóng dân tộc”; như thế không phải Võ Văn Sáu ca ngợi đảng Cộng Sản thì là cái gì ? Điều này hoàn toàn đúng với tư tưởng Võ Văn Ái, Đặng Mỹ Dung, Nguyễn Tri Quế, Nguyễn Văn Lý......

Tôi thấy một âm mưu mà Võ Văn Sáu đã xây dựng, nên tìm hiểu chút ít về ông Khrushchyov. Trên trang Wikpedia ghi:

“Nikita Sergeyevich Khrushchyov (phiên âm tiếng Việt: Ni-ki-ta Khơ-rút-xốp; tiếng Nga: Ники́та Серге́евич Хрущёв, IPA: [nʲɪˈki.tə sʲɪrˈɡʲe.jɪ.vʲɪ̈tʃʲ xrʊˈʃʲːof];tiếng Anh: Nikita Khrushchev; tiếng Pháp: Nikita Khrouchtchev) (sinh 17 tháng 4 năm 1894 – mất 11 tháng 9 năm 1971) là cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô.

Ông là người kế nhiệm Stalin, sau cái chết của Stalin vào năm 1953. Từ năm 1953 đến 1964, ông là Bí thư thứ nhất Đảng Cộng sản Liên Xô, đồng thời giữ chức Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng (thủ tướng) từ năm 1958 đến 1964. Năm 1964 ông bị hạ bệ bởi chính những người đồng chí của mình. Những năm còn lại của cuộc đời ông luôn bị sự giám sát chặt chẽ của cơ quan tình báo Nga –KGB”.

Điều thứ nhất sai lầm là, ông Khrushchev là Đệ Nhất Bí Thư lúc đó, chứ không phải chỉ là một Ủy Viên Bộ Chính Trị. Chuyện ấy cũng không cần lắm, nhưng điều tôi không hiểu là tại sao Tô Hải và Võ Văn Sáu lại muốn CSVN học tên này ?

Qua những bài viết về Khrushchev thì chúng ta biết rằng, ông do Stalin đào tạo, nâng đỡ; vì vậy trong cuộc “hành trình gian ác” của Stalin giết 37 triệu người (20-60), thì ông ta là kẻ thi hành chứ ai khác ? Tại sao trong khi Stalin còn sống, Khrushchev chẳng nói gì mà đợi sau ông ta chết mới nói ?

Sau khi ông ta lên ngôi thì Khrushchev cũng thanh trừng không biết bao nhiêu người mà ông cho là không ủng hộ ông, chứ có gì tốt hơn Stalin ? Ông ta cho đảng phái nào lãnh đạo nước ông ngoài đảng Cộng Sản không ? Không. Ông ta hạ Stalin chỉ vì con trai ông sau nhiều lần được tha tội chết và cuối cùng đầu hàng Đức nên bị xử tử ?

Khrushchev là tay sai đắc lực nhất của Stalin thì bàn tay ông ta đã đẫm máu 37 triệu (20-60) người, chứ ai ngoài ông ta ? Bên cạnh đó, tài liệu cho là báo cáo mật của Khrushchev tại Đại Hội XX của ông thì các sử gia cũng không tìm thấy. Vậy Tô Hải và Võ Văn sáu lấy đâu ra bản thật mà tuyên truyền ?

Như vậy, cả Tô Hải và Võ Văn Sáu cố tình xúi giục đảng CSVN tạo ra một vụ án XÉT LẠI khác để thủ tiêu những kẻ “chống Đảng” (sau khi Võ Văn Sáu ở hải ngoại đã sưu tập hồ sơ) hầu giữ quyền độc trị, chứ là gì khác ?

Cả hai tên Tô Hải và Võ Văn Sáu thật là một bọn gián điệp độc ác vô cùng !!!




BQK-02-8-14

Bài 5

Để có một cái nhìn đúng đắn về ông Võ Văn Sáu, vị Hạ Sỹ Quan Hải Quân VNCH (có chỗ ghi đến 1975 là Thiếu úy) và nghe nói là Đại Úy Công An Cộng Sản, chúng tôi không bao giờ căn cứ tin đồn kiểu ấy, mà nhất định phải lấy những bài viết do ông viết ra để tìm xem nó thế nào ?

Trong một bài viết được ghi:

“Date: Monday, June 7, 2010, 9:06 AM

Thưa Quý Vị quan tâm,

Đối với các sinh hoạt nội bộ của mọi tông giáo, thường thì chúng tôi không dám bàn luận tới mà chỉ “dựa cột mà nghe”. Nhưng là những người quan tâm tới công cuộc đấu tranh của đồng bào quốc nội, dù bất cứ ở tôn giáo nào, cũng phải bàng hoàng, ngỡ ngàng trước việc CS Hànội và Toà Thánh Vatican ép buộc Đức TGM Ngô Quang Kiệt phải từ chức và đi sống lưu vong.

Đây rõ ràng là một vấn đề chánh trị. Và Toà Thánh Vatican đương nhiên bị mang tai tiếng xấu. Đó là một sự thật”.

Điều dối trá thứ nhất là chính Võ Văn Sáu viết như trên; nghĩa là chuyện tôn giáo ông chẳng biết gì; thế nhưng, ông lại chửi tôi khi viết hai cuốn sán Sách “MÚA NỮA ĐI CƯNG”, và “NGƯỜI VIỆT NÊN CHỐI BỎ ???”. Nội dung cuốn “NGƯỜI VIỆT NÊN CHỐI BỎ ???” là một công trình lâu dài mà tôi học “Kinh Thánh” và chỉ viết ra khi tên giáo sỹ Lê Anh Huy lấy “kinh thánh” của ông ta để chửi Tổ Tông Người Việt Là Đồ Bò Sát' là Quỷ Satan. Huy kêu gọi “NGƯỜI VIỆT HÃY CHỐI BỎ NGUỒN GỐC QUỶ TÍNH CON RỒNG CHÁU TIÊN ĐỂ TRỞ LẠI CÙNG ĐỨC CHÚA TRỜI LÀ CHA THẬT CỦA MÌNH”. Do đó, tôi phải lấy Kinh ra để xem thử đúng không. Do đó, trong sách là những trích dẫn “kinh thánh” thì Võ Văn Sáu, một người đã thừa nhận không biết gì, thì sao ông ta lên án tôi ? Nhắc lại điều này là để chứng minh những tên tình báo Cộng Sản luôn luôn “mượn dao giết người” để đạt mục đích của chúng. Nhưng những tên Cộng Nô quên rằng, tôi là một Nông Dân Lạc Việt kiên quyết vì Dân Tộc tôi mà tranh đấu bảo vệ truyền thống giống nòi, thì tôi không bao giờ sợ, dù kẻ ấy là ai; và dù tôi phải chết.

Trở lại bài viết của ông Võ Văn Sáu, thì chúng ta nhận ra tại đoạn mở đầu ấy là lời trách móc Vatican làm chính trị và bị mang tiếng xấu. Thế nhưng, đoạn kế tiếp, ông Võ Văn Sáu viết:

“Nhưng khi chúng tôi đọc được bài viết “Một Đầu, Hai Mặt” của Tiến Sĩ Trần An Bài mới đây; và hôm nay đọc bài của ông Mặc Giao, đồng thời nhìn qua tình hình Việt Nam hiện nay trước bối cảnh Nga, Mỹ và thế giới Tây phương đang dồn nỗ lực để giải quyết vấn đề biển Đông. Và đặc biệt là CS Hànội đang chuẩn bị cho Đại Đội Đảng kỳ XI vào tháng Giêng năm 2011, mà Tây phương “hy vọng” CS Hànội phải có sự “thay đổi” nào đó đường lối chánh trị một cách ôn hoà (diễn biến hoà bình), dĩ nhiên là thế giới không muốn có một biến động chánh trị nào tại Việt Nam nào xảy ra trong thời gian này. Có thể vì vậy mà Toà Thánh Vatican đã bị bắt buộc phải khẩn cấp hạ bệ Đức TGM Ngô Quang Kiệt và đưa Ngài ra khỏi nước chăng ?”.

Trước hết, chúng ta nên biết hai vị làm thầy Võ Văn Sáu là ai.

“Tiến Sĩ Trần An Bài nguyên Thẩm Phán Việt Nam Cộng Hòa, cựu Giáo Sư giảng dạy ngành Phạm Tội Học tại Đại Học Vạn Hạnh, giảng sư môn Hình Sự Tố Tụng tại Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia. Ông chuyên nghiên cứu về luật pháp tại Hoa Kỳ và các nước dân chủ. Là trí thức Thiên Chúa Giáo được ông Pham kim Vinh nhiệt liệt tuyên dương trong tác phẩm :Cuộc Tự Vệ Văn Hóa Việt tại San Jose”.

Vị thứ hai là:

MẶC GIAO tên thật là Phạm Hữu Giáo

Sinh năm 1940 tại Nam Định –Cựu học sinh Trung Học Nguyễn Khuyến Nam Định, Cựu học sinh trường Trung Học Chu Văn An, Sài Gòn - Cử nhân Văn Khoa Đại Học Sài Gòn - Cao học Công Pháp Đại Học Luật Khoa Paris

HOẠT ĐỘNG VĂN HÓA

Tổng Thơ Ký nhật báo Hòa Bình, Sài Gòn (1965-1967) -Hiện cộng tác thường xuyên với Nguyệt san Diễn Đàn Giáo Dân, California -Tác giả cuốn khảo luận “Một cách nhìn khác về Văn Hóa Việt Nam” (2004)- Đồng tác giả cuốn “30 Năm Công Giáo Việt Nam dưới chế độ Cộng sản” (2005)

HOẠT ĐỘNG CHÍNH TRỊ

Dân biểu Quốc Hội. Tổng Thơ Ký Hạ Nghị Viện VNCH- Tổng Thơ Ký Giám Sát Viện VNCH- Sứ Thần ngoại giao VNCH tại Paris, Pháp quốc- Hiện là Chủ Tịch Ủy Ban Canada Tự Do Tôn Giáo cho Việt Nam (Canada Committee for Religious Freedom in Vietnam”.

Tôi không nhắc đến tư tưởng của hai vị này mà chỉ nhắc đến vai trò Ki Tô giáo mà vốn Võ Văn Sáu chấp nhận sự hướng dẫn linh hồn sau cụ cố Nguyễn Văn Chức; và từ đó hiểu tại sao Võ Văn Sáu ủng hộ giáo sỹ Ki-Cộng Võ Văn Ái để diệt tận GHPGVNTN.

Quả nhiên ông Võ Văn Sáu trở thành tay trí vận lợi hại: “dĩ nhiên là thế giới không muốn có một biến động chánh trị nào tại Việt Nam nào xảy ra trong thời gian này”.

Nghĩa là nói tới nói lui Võ Văn Sáu vẫn không muốn “biến động chính trị nào xảy ra” để giữ nguyên chế độ Cộng Sản mà Võ Văn Sáu đang sung sướng tôn thờ.

Võ Văn Sáu không ngại ngùng viết thật mưu đồ của quan thầy ông đã dạy dỗ để ngụy biện:

“Xin Quý Vị cứ thử tưởng tượng: Phong trào Giáo dân tranh đấu ở trong nước đang dâng cao, mà Đức TGM Ngô Quang Kiệt được không những giáo dân, và những người tranh đấu cho dân chủ khác coi như là một người lãnh đạo tôn giáo có nhiều uy tín nổi bật nhứt hiện nay. Mà khi cả khối giáo dân vùng lên, chắc chắn sẽ lôi kéo theo các tôn giáo khác và toàn dân nhập cuộc với sự ủng hộ của các lực lượng võ trang quân độì và công an”.

Ở đây có ba phần. Phần thứ nhất là ca ngợi ông Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt như một nhân tài Ki Tô La Mã không ai thay thế được để chuẩn bị “hậu sự Việt Nam”. Phần thứ hai chứng tỏ Võ Văn Sáu là một “con chiên” rất ngoan trong mưu đồ mà Giáo Hoàng Pius 12 đã dạy cố giáo sỹ Cao Văn Luận: “Các con chống Cộng hay theo Cộng đều là yêu nước”; nhưng Cao Văn Luận không viết rõ là “Nước Vatican”, mà thôi. Phần thứ ba là muốn nói lên rằng sức mạnh giáo dân Ki Tô là sức mạnh quyết định tại Việt Nam; nhưng điều này lại bất lợi cho kẻ tuyên truyền. Nếu như họ là chủ động thì sao chế độ Cộng Sản vẫn ngang nhiên tồn tại, nếu chủ thuyết của Ki Tô không giống hay cùng một ? Tuy vậy, điều này đã được giáo sỹ Nguyễn Văn Lý công bố lời phán quyết chắc như cua gạch của Giáo Hoàng Paul II rồi: LÝ TƯỞNG CỘNG SẢN CHỦ NGHĨA VÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA KHÔNG SAI...”. Vì vậy nên Giáo Hội La Mã đâu có chống, phải không ? Là một người học “kinh thánh” liên tục trong hơn Năm Mươi Năm, tôi xin bái phục lời tuyên bố thực sự can đảm ấy.

Chính vì sợ đa số “con chiên” không biết rồi làm bậy, nên Pope La Mã đã phải đưa Ngô Quang Kiệt đi khỏi nước, chứ trên hoàn vũ này ai mà đủ sức bắt ép Vatican phải làm theo lệnh họ ?

Võ Văn Sáu không ngần ngại mà tuyên bố thẳng thừng:

“Một cuộc tổng nổi dậy như thế trong lúc này đối với Tây phương-- là thập phần nguy hiểm. Những tên tôi tớ của Tàu như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng… và đám Cố vấn Đỗ Mười, Lê Đức Anh… sẽ có phản ứng quyết liệt. Chúng sẽ công khai kêu gọi bọn Tàu cộng kéo quân vào giúp “dẹp loạn”. Và đây là một cơ hội rất tốt để quân Tàu công khai tràn quân vào VN. Bọn TC từ lâu chỉ mong có vậy ! Qua đó dủ thấy đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng và nguy hiểm mà thế giới không muốn để xảy ra trong lúc này!?

Võ Văn Sáu “CHỐNG ĐỠ” Cộng Sản rất là lý thú !

Ô hô, “chống Cộng Sản Việt nam thì Trung Cộng sẽ vào”; do đó muôn đời phải để cho CSVN cai trị !!!

Đó là lý tưởng phản gián tuyệt vời của Võ Văn Sáu.


BQK-04-8-14


Bài 6

Để hiểu rõ tại sao Võ Văn Sáu đã kết luận: “chống Việt Cộng thì Trung Cộng sẽ vào” để bảo vệ chế độ CS tại Việt Nam, chúng ta cần thấy rõ sự liên kết chặt chẽ của Võ Văn Sáu và các cá nhân, tổ chức nào. Gần đây nhất, Võ Văn Sáu đã tung hô một “nhân vật vĩ đại”; đó là Võ Văn Ái, vậy cần thấy tư tưởng người ấy như thế nào trước đã.

Xin hãy đọc trang 50-51 sách “Luận Chiến Nước Ngoài” thì rõ:

“Bạo động một: những lực lượng đối lập bao gồm toàn khối quần chúng đông đảo, các lực lượng tôn giáo và chính trị nổi lên thanh toán chế độ độc tài hiện hành, tiến tới việc thực hiện dân chủ. Những điều kiện khách quan (quốc tế) và nội tại (quốc nội) có cho phép một cuốc tổng nổi dậy như thế không ? Chẳng ai trả lời được giả thuyết này ngoài lực lượng nói trên.

Bạo động hai: những lực lượng trong nội bộ đảng Cộng sản, gọi là phe “cải tiến” (regormistres) hay đối trọng (contrepoids) đứng lên làm đảo chánh, lật đổ phe bảo thủ ngoan cố. Tương lai nước Việt sẽ ra sao, cũng chỉ có phe này biết rõ. Dù khách bàng quan có thể đoán định phần nào qua nền tảng “tư duy” đã nhào nặn ra “con người mới” của họ.

DUY MỘT ĐIỀU BIẾT CHẮC: HAI HÌNH THỨC ĐỔI THAY BẠO ĐỘNG TRÊN ĐÂY SẼ ĐẺ RA MỘT CUỘC ĐỔ MÁU VÔ TIỀN KHOÁNG HẬU. KHÔNG MỘT NƯỚC ĐÔNG ÂU NÀO CÓ THỂ HƠN, KỂ CÀ LỖ MA NI VÀ CÁC NƯỚC CỘNG HOÀ TRỰC THUỘC LIÊN BANG XÔ VIẾT CỘNG LẠI. NỖI OÁN HẬN CỦA DÂN CHÚNG, SỰ ÁP BỨC, KỀM KẸP TÍCH LŨY LÂU NĂM, MỐI THÙ TRANH CHẤP NAM BẮC....LÀ NHỮNG DẪN LỰC ĐƯA TỚI NHỮNG THANH TOÁN RÙNG RỢN. HÌNH ẢNH MẬU THÂN 68 CHỈ LÀ MỘT MÔ HÌNH ĐỒ ÁN, SO CHẲNG THẤM VÀO ĐÂU”.

Bằng những đe doạ khốc liệt như thế, Võ Văn Ái giữ gìn chế độ Cộng Sản một cách dễ dàng; nên đồng đảng Võ Văn Sáu cũng tung hứng rằng Tàu sẽ vào nếu chúng ta đánh Việt Cộng. Như thế, Võ Văn Ái, Võ Văn Sáu là “đồng tịch đồng sàng, đồng mộng” phải gìn giữ lấy chế độ gian ác Cộng Sản Việt Nam !!!

Mời đọc cuối trang 46, sách dẫn thượng để biết:

“Thứ hai, khối người Việt hải ngoại ra tay tổ chức một HỘI NGHỊ QUỐC TẾ tại nước ngoài, mời tất cả mọi gia đình chính trị, văn hoá và tôn giáo trong cộng đồng, MỜI CẢ ĐẠI DIỆN NHÀ CẦM QUYỀN HÀ NỘI TỚI THAM DỰ. HỘI NGHỊ KHÔNG TRANH CÃI VẤN ĐỀ Ý THỨC HỆ. TRỌNG TÂM BÀN CHUYỆN NO CƠM ẤM ÁO CHO TOÀN DÂN, PHÁT TRIỂN KINH TẾ QUỐC GIA ĐỂ BẮT KỊP BỐN CON RỒNG ĐÔNG NAM Á”.

Như vậy, một lần nữa Võ Văn Ái muốn cúc cung gìn giữ chế độ Cộng sản ! “Không tranh cãi ý thức hệ” là một câu hết sức Cộng Sản rồi, chỉ lo kinh tế mà thôi. Vậy nó không là Cộng Sản thì là ai, cái gì ??? Như thế, chuyện giả vờ kiện Cộng Sản, chống Cộng Sản chỉ là trò chơi qua mặt kẻ khác (như Liên Thành), nâng bi Cộng Sản, chứ là gì khác ? Kêu chống Cộng mà không được giật sập chế độ gian ác, phải tìm cách nói chuyện với Cộng sản mà không được “tranh cãi ý thức hệ”, thì là cái trò gì hả ?

Hoàn toàn đúng như giáo sỹ Cao Văn Luận đã viết trong cuốn “Bên Dòng Lịch Sử”, trang 156-157 về lời dạy của Giáo Hoàng Pius 12:

“Câu nói của Đức Thánh Cha làm cho tôi suy nghĩ mãi từ đó không dứt.....Những người công giáo Việt Nam chỉ làm bổn phận người yêu nước. Khi họ theo Việt Minh, dù biết Việt Minh là Cộng Sản. Khi họ chiến đấu chống Pháp, họ cũng làm bổn phận người yêu nước”.

Như thế, các giáo sỹ Kitô Việt Nam cứ “nhân danh lòng yêu nước” để khi đứng bên này hay bên kia đều cực đoan tạo chiến tranh giữa lòng dân tộc Việt mà thủ lợi. Đây là điều mà bất cứ ai yêu Dân Tộc nên ghi nhận “để khỏi bị chết oan”.

Cái lý do mà Võ Văn Sáu tự nặn ra để hù doạ những ai muốn giật sập chế độ Cộng Sản tại Việt Nam, đó là ý tưởng “siêu quần bạt áo” của Võ Văn Ái khi anh ta kết luận về Tàu Cộng trong sách NTTHĐVDĐ như sau:

“Không còn là chuyện Mã Viện, Thoát Hoan, Liễu Thăng, Tôn Sỹ Nghị....dùng quân sự của quyền lực cương/ quyền lực cứng xâm lược nước ta hay thế giới đâu. Mà quyền lực nhu (soft power) thông qua văn hoá và những cuộc di dân thợ thuyền khổng lồ. Lại còn sự kiện giới trí thức Tàu kể cả những người bảo thủ trong đảng Cộng sản đang quy mô nghiên cứu lại tư tưởng cổ đại Trung quốc”.

Quả tình là hai nhà tình báo đại tài ! Nếu đúng như hai anh nói, thì thà cứ giữ chế độ CSVN vì đường nào cũng có lợi !!! Tư tưởng này do đâu mà có ?

Đó là mệnh lệnh nóng hổi do “tù nhân lương tâm công giáo Nguyễn Văn Lý” đã khạc ra khi đài BBC phỏng vấn ngày 16-10-2010. Xin trích đoạn cuối như sau:

“BBC: Các ưu tiên của linh mục hiện giờ là gì, thưa ông?

-Linh mục Nguyễn Văn Lý: Ưu tiên hàng đầu của tôi có lẽ là việc điều trị bệnh theo ý nguyện của giáo hội và gia đình. Còn lý tưởng của tôi thì tôi vẫn theo.

Thực tế công việc thế nào thì tôi còn phải suy nghĩ, tập hợp thêm dữ liệu, tiếp cận cuộc sống xã hội để mà có thể quyết định.

Nhưng tôi nghĩ quan trọng là phải nghiêm túc suy nghĩ, công việc hiện nay phải được hướng dẫn bởi một lãnh tụ tài đức vẹn toàn. Phải có một học thuyết đủ sức thay thế chủ nghĩa Marx - Lenin, có đường hướng sát thực tế để người ta nhìn vào mà hy vọng rằng con đường ấy, tổ chức ấy sẽ làm cho Việt Nam ổn định hơn Indonesia, Thái Lan, Philippines. Nếu chúng ta ảo tưởng thì sẽ thất bại.

Bao nhiêu người có tâm huyết, muốn thay đổi, nhưng thay đổi thế nào? Nếu thay đổi mà tình hình xấu hơn cả Thái Lan, Indonesia, Philippines, thì thà cứ để yên cho Đảng Cộng sản đang còn giúp cho Việt Nam cũng có một vị trí trong cộng đồng Asean.

Muốn để Việt Nam huy hoàng hơn, thăng tiến hơn, đạo đức hơn, có nền tảng vững chắc hơn thì tổ chức ấy phải hội đủ nhiều điều kiện lắm. Nếu như không, cũng chỉ mơ tưởng với nhau vậy thôi còn trong thực tế, không thể thành công”.

Một vòng quay thật đẹp, mát của các giáo sỹ Ki Tô chống Cộng. Các ông chống rất hay, rất đẹp, vì các ông CHỐNG ĐỠ CHO CỘNG SẢN VIỆT NAM SINH TỒN.

Như thế, giáo sỹ Võ Văn Ái, giáo sỹ Nguyễn Văn Lý...Võ Văn Sáu...đều có chung một mục đích là CHỐNG CỘNG CHO CỘNG THĂNG HOA VÀ VĨNH VIỄN TỒN TẠI.

Tại sao như thế ? Vì chính Giáo Hoàng Paul II đã chỉ dạy cho tất cả giáo sỹ và con chiên rằng:

“LÝ TƯỞNG CỘNG SẢN CHỦ NGHĨA VÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA KHÔNG SAI...”.

“Ngài Thượng Đế Trần Gian” đã nói không sai, nghĩa là lý tưởng ấy đúng; vậy chỉ có thằng điên mới chống lại cái đúng, chứ “con chiên” là “thú” của Giáo Hội; và “chăn chiên” là đầy tớ trung thành của ông chủ hoàn vũ thì làm sao chống Cộng Sản và Xã Hội chủ nghĩa ?

Tất cả trò chơi này chỉ nhằm thực hiện lời thề cùa Dòng Tên mà thôi, xin trích một đoạn ngắn:

“Con xin tuyên hứa thêm rằng, nếu có cơ hội, con sẽ tạo ra và tham gia chiến tranh một cách tàn nhẫn, hoặc bí mật hoặc công khai, chống mọi kẻ ngoại đạo, Tin Lành và Tự Do, như con được lệnh thi hành, tận diệt chúng khỏi mặt địa cầu; và con sẽ không chừa một ai, bất kể tuổi tác, nam hay nữ hay tình trạng xã hội; và con sẽ treo cổ, thiêu sống, luộc sống, mổ bụng, siết cổ và chôn sống những kẻ dị giáo ô nhục đó, phanh bụng moi bào thai của vợ chúng, và quật đầu con sơ sinh của chúng vào tường”.

Lịch sử của Giáo Hội La Mã đầy dẫy tội ác đối với cả thế giới con người, thế mà lắm kẻ hô hào tình thương, công lý, hoà bình...Họ chui vào bất cứ dân tộc nào thì dân tộc ấy phải tan tành như mây khói. Bằng mọi hình thức họ tạo ra chiến tranh từ trong nhà ra ngoài xóm...Chuyện ở đây tôi muốn nhắc là tên giáo sỹ Võ Văn Ái đã len lõi vào Phật Giáo, đặc biệt đối với GHPGVNTN mà một số “tu hành đui” lại cúi đầu chạy theo nó.

Võ Văn Ái đã tập hợp những con chiên giả làm Phật Tử để Chấn Hưng Phật Giáo, trong đó có Tuệ Tâm, Tuệ Vũ, Tuệ Kiếm, Tuệ Giang, Nguyên Mãn, Hương Trần... chẳng hạn. Thậm chí Tổng Vụ Phó Cư Sỹ, Liên Đoàn Trưởng, Liên Đoàn Phó cựu huynh trưởng cũng là ngoại đạo....

Do sự u mê của một số người, nên Võ Văn Ái trước mắt đã thành công. Và bây giờ Võ Văn Sáu nhảy vào bắn tỉa.

Để hiểu thêm sự cấu kết của hai phe Ki-Cộng (thật ra chúng là một); và để hiểu tại sao Võ Văn Sáu ca ngợi Bùi Tín, mời quý vị đọc một đoạn Bùi Tín ngụy biện giải vây cho giáo sỹ Nguyễn Văn Lý:

“Khi Lm Lý nói với khách quốc tế rằng cần có tổ chức chính trị mạnh, có lý luận đúng, lôi cuốn quần chúng, theo con đường hòa bình không bạo động, nếu để cho bạo loạn, dẫn đến chiến tranh huynh đệ tương tàn như xưa, thì thà rằng cứ để CS cai trị còn hơn. Ông nói hơi quá, về một chuyện chưa xảy ra, nhưng cốt để khẳng định con đường phi bạo lực. Sao có bạn lại kể ra ‘4 sai lầm’ của ông, cho rằng ông đã phạm sai lầm nghiêm trọng lắm. Tôi cho rằng LM Lý trả lời các cuộc phỏng vấn, nhất là khi tiếp bà đại sứ Canada, đã tỏ ra am hiểu, vững vàng, còn sinh động trong lập luận, trình độ chính trị so với nhiều anh em ta trong phong trào dân chủ không có chút thấp kém nào.
Cái chí khí của người dám ghi rõ trước cán bộ công an : Việt nam Cộng hòa XHCN – Chưa Độc lập- Thiếu Tự Do – Không Hạnh phúc ; rồi không ký giấy xin ân xá ; quyết không nhận phạm tội ; ốm nặng liệt nửa người, vẫn không chịu ra nước ngoài chữa trị”.

Cái lối lý luận Ki-Cộng của Bùi Tín như thế mới là bậc thầy đúng nghĩa của Võ Văn Sáu. Ông Lý nói một đàng, ông Tín quàng một nẻo. Đúng là thứ “ngưu đầu mã diện” như nhau. Ông Lý có nói gì đến bạo loạn, đến chiến tranh huynh đệ tương tàn chỗ nào mà cái mồm Việt Gian Bùi Tín hoạ ra như thế ? Tuy nhiên, ở đây tôi phải cám ơn Bùi Tín một việc; đó là chính ông đã cho tôi biết tại sao tên Trúc Hồ, Giám Đốc đài “Suốt Bắc Tới Nam” (SBTN) tuyên bố “quốc hiệu”: VIỆT NAM CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA” tại Washington DC !

Thì ra, từ “Tư Tưởng Chủ Nghĩa Xã Hội Không Sai”, thì “đức thánh cha” đã đặt tên cho Việt Nam tôi rồi đấy à ? Từ Việt Nam Cộng Hoà của cụ Ngô, sang Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa cụ Hồ; rồi bây giờ cộng lại thành ra VIỆT NAM CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA, nghe hay thiệt là hay. Như vậy, nói gọn hơn là “VIỆT NAM NGÔ HỒ QUỐC” cho vui đám cũng được. Hèn gì trong cuốn “Vietnam Why Did We Go”, Bá tước Avro Manhattan đã nói rõ là Hồ Chí Minh và Ngô Đình Diệm đều là Ki Tô Giáo, trung thành cẩn cẩn với Giáo Hoàng La Mã và Mỹ Quốc.

Để kết thúc phần này, xin mời quý vị cùng đọc vài đoạn lời dạy của Hồng Y Giáo Chủ Việt Nam, Phạm Minh Mẫn trong ngày WYD năm 2008:

….....2-WYD ba lần trước ở Pháp, Đức, Canada, đều có một sự kiện mà một số bạn trẻ ở một số nơi coi như một sự cố làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ VN. Sự cố đó là lá cờ vàng ba sọc đỏ đã được dương lên trong lúc các bạn trẻ VN từ nhiều châu lục quy tụ lại để cử hành phụng vụ hoặc sinh hoạt chung.

3-Một lá cờ biểu tượng cho điều gì? Có lúc lá cờ được coi là biểu tượng cho một đất nước, lúc khác được coi là biểu trưng một chủ nghĩa, chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa quốc gia ... Có lúc chỉ biểu trưng một thói đời mang tính đối kháng. Giám mục của tôi, cách đây hơn 30 năm, lúc còn sinh thời, đã để lại cho các tín hữu và cho bản thân tôi bài học lịch sử nầy: người mẹ VN, lúc mặc áo vàng (cờ vàng), lúc mặc áo đỏ (cờ đỏ), lúc mặc áo lành, lúc áo rách, vẫn là người mẹ đã dày công sinh thành dưỡng dục con dân VN, vẫn là người mẹ đã để lại cho dân tộc VN một di sản vô giá. Di sản đó là truyền thống văn hoá của dân tộc VN, một nền văn hoá khá phong phú với những giá trị tinh thần và đạo đức. (như Tứ hải giai huynh đệ; Chuyện hôn nhân là chuyện trăm năm, là mối tình chung thủy; Lá lành đùm lá rách ...)

Đúng là “thiên phong địa thủy” của ông Áo Đỏ, nên Võ Văn Sáu đã chống lại chuyện “công nhận cờ vàng”, và hô hào quyết liệt ủng hộ “giáo sư” giáo sỹ Võ Văn Ái, kẻ đã tập hợp lớp Ki-Cộng diệt Phật Giáo một cách công khai.

Em ruột ông Sáu là ông Võ Văn Hưng tôn thờ Ngô Đình Diệm như thần thánh, vậy thì lẽ nào để Võ Văn Sáu chửi Ngô Đình Diệm. Tôi vẫn chưa hiểu ông Hưng học tới đâu, đã làm được công tác tối mật nào mà trở thành Trưởng Ty Thông Tin tại các Quận Đô thành ? Điều ấy không dễ chứ ? Nguyễn Văn Chức... là đại Ki Tô thì lẽ nào tiếp tay cho Võ Văn Sáu chửi Vatican ? Tất cả chỉ vì lời thề Dòng Tên đó thôi.


BQK-05-8-14


(Mấy hôm nay Võ Văn Ái-Võ Văn Sáu điều động hai tên Ý Dân Nguyễn Đức Thuần; Tuệ Tâm Nguyễn Khắc Anh Tâm thuộc LLCSCHPG (Lực Lượng Cộng sản chiếm hữu Phật giáo hay Lực Lượng Chó săn cắn hại Phật giáo) ra chửi tôi thiệt vui- Chúng cho tôi là Cộng Sản, nghĩa là cùng phe Ki-Cộng với chúng. Nhưng chúng đâu biết rằng thằng tôi chỉ cần gật đầu ngay từ hồi nhỏ , đi Pháp thì bây giờ là “cha chăn” chúng rồi)

Bài 7


Để hiểu tận gốc rễ lý do tại sao Võ Văn Sáu hô hào phục tùng giáo sỹ Võ Văn Ái; giáo sỹ Nguyễn Văn Lý..., Lê Thị Công Nhân, Cù Huy Hà Vũ... để tận diệt Phật Giáo; cũng như giữ vững chế độ CSVN; tôi xin bước sâu hơn một bước về nguyên thủy của Chủ Nghĩa Cộng Sản, Chủ Nghĩa Xã Hội, đó là xem thử trong cuốn Holy Bible (kinh thánh) liên hệ gì với các thứ chủ nghĩa ấy mà Giáo Hoàng La Mã tuyên bố “không sai”. Bên cạnh chuyện này, có một số giáo sỹ đã viết bài bào chữa cho Lời Thề Dòng Tên, họ cho rằng không thể có những tuyên thệ rùng rợn như thế....Sau đây, tôi sẽ trích dẫn “thánh kinh” của hệ thống La Mã và bản dịch tiếng Việt của nhóm giáo sỹ Nguyễn Ngọc Tính do Hồng Y Phạm Minh Mẫn chủ trì để mọi người tham khảo. Quý vị nào không tin thì tự đọc “thánh kinh” để biết rõ. Những chỗ nào dịch không chuẩn, tôi sẽ dẫn một bản khác để đối chứng.

Võ Văn Ái, Võ Văn Sáu đã dùng tất cả lời dạy trong Cựu Ước để thực hiện đối với Dân Tộc tôi, Thầy Tổ tôi và ngay cả cho chính tôi, do vậy tôi cần lược trích một số câu, đoạn để dẫn chứng rõ ràng qua các chủ trương của của Giáo Hội này. Tôi xin thưa trước rằng, sau nhiều năm nghiền ngẫm “kinh thánh” tôi không tìm thấy một Thiên Chúa nào cả, mà chỉ do Moses tự nói ra mà thôi. Cũng thế, Giáo Hội La Mã tự nói là “chúa dạy”, nhưng thật ra chẳng có chúa nào cả, mà là chủ trương của những “hoàng đế trần gian” tranh nhau cai trị mà thôi.


A) Chủ trương duy vật:

1) Duy vật sử quan:

Sáng thế 1: 1-2: Thiên Chúa sáng tạo trời đất

1Lúc khởi đầu, Thiên Chúa sáng tạo trời đất.2 Ðất còn trống rỗng, chưa có hình dạng, bóng tối bao trùm vực thẳm, và thần khí Thiên Chúa bay lượn trên mặt nước”.

Hai câu này chứng tỏ nước (vật chất) đã có trước khi Chúa đến; nghĩa là vật chất có trước tinh thần.

Duy vật Biện chứng: Sáng thế 1: 26:

26Thiên Chúa phán: "Chúng ta hãy làm ra con người theo hình ảnh chúng ta, giống như chúng ta, để con người làm bá chủ cá biển, chim trời, gia súc, dã thú, tất cả mặt đất và mọi giống vật bò dưới đất."

Rõ ràng mục đích của Chúa là sai khiến con người để gìn giữ vật chất cho Chúa. Còn rất nhiều câu, đoạn trong Cựu Ước, nhưng chỉ xin trích chừng ấy thôi.


B) Chúa là Thần Rắn:

Sáng Thế 3: 1

1 Rắn là loài xảo quyệt nhất trong mọi giống vật ngoài đồng, mà Ðức Chúa là Thiên Chúa đã làm ra. Nó nói với người đàn bà: "Có thật Thiên Chúa bảo: "Các ngươi không được ăn hết mọi trái cây trong vườn không?

Như trong kinh đã dạy, Chúa chỉ hà hơi làm linh hồn cho con người mà thôi; vạn loại không thể nói được tiếng người. Vậy thì phải hiểu rằng chính Chúa hiện ra Thân Rắn mới nói được với Adam và Eve.

Để rõ thêm, xin đọc trong Xuất Hành 4:1-5:

1Ông Mô-sê đáp: "Họ sẽ không tin con đâu, họ sẽ không nghe lời con, vì họ sẽ nói: Ðức Chúa chẳng có hiện ra với ông." 2Ðức Chúa phán với ông: "Tay ngươi cầm cái gì đó? " Ông đáp: "Thưa một cây gậy." 3Người phán: "Vất nó xuống đất đi!" Ông Mô-sê vất nó xuống đất, và nó hoá ra con rắn. Ông Mô-sê liền chạy trốn. 4Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Hãy giơ tay nắm lấy đuôi nó!" - Ông giơ tay bắt lấy nó và nó lại hoá thành cây gậy trong tay ông. - 5"Ấy là để họ tin rằng Ðức Chúa, Thiên Chúa của cha ông họ, Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên Chúa của I-xa-ác, Thiên Chúa của Gia-cóp, đã hiện ra với ngươi."


Đọc Dân Số 21:6-8:

“6Bấy giờ Ðức Chúa cho rắn độc đến hại dân. Chúng cắn họ, khiến nhiều người Ít-ra-en phải chết. 7Dân đến nói với ông Mô-sê: "Chúng tôi đã phạm tội, vì đã kêu trách Ðức Chúa và kêu trách ông. Xin ông khẩn cầu Ðức Chúa để Người xua đuổi rắn xa chúng tôi." Ông Mô-sê khẩn cầu cho dân. 8Ðức Chúa liền nói với ông: "Ngươi hãy làm một con rắn và treo lên một cây cột. Tất cả những ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đó, sẽ được sống." 9Ông Mô-sê bèn làm một con rắn bằng đồng và treo lên một cây cột. Và hễ ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đồng, thì được sống”.

Chúa đã sai Rắn đến cắn thì ai mà gỡ được ngoài Chúa ? Tại sao nhìn Rắn đồng thì được cứu, nếu Rắn không phải là hình ảnh Chúa ? Còn rất nhiều chứng minh chuyện này, thí dụ Rắn tức Satan luôn luôn có mặt khi Chúa họp các Thiên Tử....


Xuất Hành 8:22 ghi:

“22Ông Mô-sê trả lời: "Không nên làm như thế: những gì chúng tôi tế dâng Ðức Chúa, Thiên Chúa chúng tôi, đều ghê tởm đối với người Ai-cập. Vậy nếu chúng tôi tế dâng trước mắt người Ai-cập những gì là ghê tởm trước mắt họ, thì làm sao họ lại không ném đá chúng tôi được?”

Chỉ có Rắn mới thích máu mủ nhân sinh vạn loại, chứ Chúa trời là “linh thần” thì sao ăn đồ gớm ghiếc, phải không ?

Tóm lại, kẻ chủ trương viết cuốn sách đó, chính là người thờ Thần Rắn và đã thực hiện những chiêu CAI TRỊ ĐỘC NHƯ RẮN !

Giáo sỹ Võ Văn Ái và Võ Văn Sáu đã thực hiện y chang như thế.



C) Chủ trương vô luân (vô gia đình):

Đọc Sáng Thế 4:17:

“Dòng dõi ông Ca-in

17Ông Ca-in ăn ở với vợ. Bà thụ thai và sinh ra Kha-nốc. Ông xây một thành, và lấy tên con mình là Kha-nốc mà đặt cho thành ấy”.

Vào lúc ấy trong trời đất chỉ có Chúa, Adam, Eve và hai con là Cain, Abel chứ không có ai khác; vậy thì Cain lấy ai làm vợ, ngoài Mẹ ông là bà Eve ? Chính vì chủ trương ấy của Chúa trước đó, mà trong Lê Vi 18:7 viết:

“7Ngươi không được lột trần chỗ kín của cha ngươi và chỗ kín của mẹ ngươi: đó là mẹ ngươi, ngươi không được lột trần chỗ kín của nó”.


Chữ “lột trần chỗ kín” chính là hành dâm với Mẹ như Cain. Trong các “kinh” khác còn nói đến nhiều chuyện lấy nhau trong những người thân một cách ghê gớm. Chính Moses lấy bà cô ruột, hai đứa con ông Lot, cháu Ap Ram đè cha chúng ra mà lấy cho bằng được. Xin đọc Sáng Thế 19:33-37:

“33Ðêm ấy, các cô cho cha mình uống rượu, rồi cô chị đến nằm với cha, mà ông không hay biết khi nào cô nằm, khi nào cô dậy. 34Hôm sau, cô chị bảo cô em: "Ðấy, đêm qua chị đã nằm với cha. Ðêm nay nữa, chúng mình lại cho cha uống rượu, rồi em đến nằm với cha; như thế, chúng mình sẽ bảo tồn dòng giống cho cha."35Ðêm ấy nữa, hai cô lại cho cha uống rượu, rồi cô em đứng dậy đến nằm với cha, mà ông không hay biết khi nào cô nằm, khi nào cô dậy. 36Thế là hai cô con gái ông Lót đã có thai với cha mình. 37Cô chị sinh một con trai và đặt tên là Mô-áp; đó là ông tổ người Mô-áp ngày nay. 38Cô em cũng sinh một con trai và đặt tên là Ben Am-mi; đó là ông tổ người Am-mon ngày nay”.


Cách diễn tả nghe có vẻ ba xạo, bởi vì khi quá say đến độ không biết gì, thì làm sao thằng nhỏ “đủ cứng để đi vào thiên đàng”, cũng như không biết được sự kích thích của đàn bà, làm sao ông có thể “bắn” thứ trời cho vào được ?

Dưới cái nhìn từ phía “luân lý Dân tộc Việt” thì chúng ta thấy nó không hay; nhưng “luân lý Thiên Chúa” thì khác. Điều này không có gì lạ. Võ Văn Ái, Võ Văn Sáu...ưa thích “luân lý Thiên Chúa” thì cứ việc theo; nhưng tuyên truyền phá hoại “luân lý Việt”, thì tôi và những ai yêu Dân Tộc sẽ phải chống lại, đó là lẽ đương nhiên.


D) Vô Tổ Quốc:

Xin mời đọc Sáng Thế 13:14-18:

:14Ðức Chúa phán với ông Áp-ram sau khi ông Lót xa ông: "Ngước mắt lên, từ chỗ ngươi đang đứng, hãy nhìn về phía bắc, phía nam, phía đông, phía tây, 15 vì tất cả miền đất ngươi đang thấy đó, Ta sẽ ban cho ngươi và cho dòng dõi ngươi mãi mãi. 16Ta sẽ làm cho dòng dõi ngươi nhiều như bụi trên mặt đất; nếu người ta đếm được bụi trên mặt đất, thì mới đếm được dòng dõi ngươi! 17Ðứng lên! Hãy đi ngang dọc khắp miền đất này, vì Ta sẽ ban nó cho ngươi." 18Ông di chuyển lều và đến ở cụm sồi Mam-rê, tại Khép-rôn. Tại đây, ông dựng một bàn thờ để kính Ðức Chúa”.

Rõ ràng chỉ cần bắt dâng Chúa vài con chim, con cu...là được sở hữu bao nhiêu cũng được. Không ai có quyền hành gì cả, ngoài Chúa. Kẻ trung thành thì bước tới đâu là giang san họ đến đó. Không có Tổ Quốc nào cả, ngoài Chúa. Chính vì vậy mà các Giáo Hoàng tự tiện chia thế giới cho ai cũng được như trong Lời Thề Dòng Tên.


E) Vô Tôn Giáo:

Trong Xuất Hành 22:19 viết:

19Kẻ tế thần khác ngoài Ðức Chúa, sẽ bị Ðức Chúa loại trừ.

Câu này trong tiếng Anh ghi:

19'Anyone who sacrifices to other gods will be put under the curse of destruction.

Nhưng trong sách King James Vesion ghi:

20-“He that sacrifices unto any god, save unto the Lord only, he shall be utterly destroyed”.


Trong bản của Hội Thánh Mỹ Quốc dịch rõ ràng, chính xác hơn:

“KẺ NÀO TẾ CÁC THẦN KHÁC HƠN MỘT MÌNH ĐỨC GIÊ HÔ VA SẼ BỊ DIỆT”.

Rõ ràng Giáo Hội La Mã đã sửa lại. Từ chữ utterly destroyed (tiêu diệt tận cùng) lại chuyển qua curse of destruction một cách vô lý. Để hiểu rõ thực hư các hành động của Chúa, hãy đọc thêm Xuất Hành 12:29:

“29Vào nửa đêm, Ðức Chúa sát hại mọi con đầu lòng trong đất Ai-cập, từ con đầu lòng của vị Pha-ra-ô đang ngồi trên ngai báu, đến con đầu lòng của người tù đang ở trong ngục và mọi con đầu lòng của loài vật. 30Ðêm ấy, Pha-ra-ô thức dậy, cùng với tất cả bề tôi và mọi người Ai-cập, và tại Ai-cập vang lên tiếng kêu la, vì không có nhà nào mà không có người chết”.


Trong Đệ Nhị Luật 5:7 ghi:

“7 Ngươi không được có thần nào khác đối nghịch với Ta.

8Ngươi không được tạc tượng vẽ hình bất cứ vật gì ở trên trời cao cũng như dưới đất thấp, hoặc ở trong nước phía dưới mặt đất, để mà thờ. 9Ngươi không được phủ phục trước những thứ đó mà phụng thờ: vì Ta, Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, là một vị thần ghen tương. Ðối với những kẻ ghét Ta, Ta phạt con cháu đến ba bốn đời vì tội lỗi của cha ông. 10 Còn với những ai yêu mến Ta và giữ các mệnh lệnh của Ta, thì Ta trọn niềm nhân nghĩa đến ngàn đời”.

Như thế, tất cả các tôn giáo đều bị tiêu diệt, chỉ để một mình Chúa thôi. Nhưng Chúa là Thần Chiến Tranh, chỉ chủ trương chém giết, cướp bóc mà thôi, nên không còn cái gì gọi là tôn giáo nữa. Chính Chúa là kẻ chiến đấu cho dân ngài, ngài luôn luôn đi trước.

Xin hãy đọc Đệ Nhị Luật 1:29

“29 Tôi đã bảo anh em: "Ðừng run khiếp, đừng sợ chúng! 30Ðức Chúa, Thiên Chúa của anh em, Ðấng đi phía trước anh em, sẽ chiến đấu cho anh em, đúng như Người đã làm cho anh em tại Ai-cập trước mắt anh em”.

Rất nhiều đoạn nhắc chuyện Chúa đi đầu trong việc đánh, cướp, giết các dân Tộc khác. Vì vậy, chúng ta không lạ gì khi thấy các giáo sỹ, đặc biệt là Võ Văn Ái dẫn đầu một số “con chiên” giấu mặt, Cộng phỉ giấu mặt để giả làm Phật tử mà diệt Phật giáo.


F) Đào tận gốc trốc tận rễ, hay diệt chủng.

Chỉ xin giới thiệu vài đoạn thôi, còn ai muốn đọc thì vào thẳng mạng “thánh kinh” mà đọc.

Dân số 31:17-18:

“Vậy bây giờ, hãy giết hết các con trai, cũng như mọi phụ nữ đã biết đến việc vợ chồng, đã ăn ở với đàn ông. 18 Còn mọi con gái nhỏ tuổi chưa ăn ở với đàn ông, thì hãy để cho chúng sống và thuộc về anh em”

Đây là một kế rất nham hiểm mà Chúa lặp đi, lặp lại với tất cả Dân Tộc mà Chúa đến “thăm”. Bọn Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha của Chúa cũng đã thực hiện việc này trên khắp hoàn cầu. Không những thế, Chúa còn đi giết người, cướp gái cho “đàn em”. Vui nhất là Thiên Chúa cũng chia GÁI sau các vụ cướp ấy. Xin đọc Dân Số 31:31-40:

31Ông Mô-sê và tư tế E-la-da làm như Ðức Chúa đã truyền cho ông Mô-sê. 32Những của đoạt được, những phần còn lại của chiến lợi phẩm mà các người tham chiến đã chiếm lấy, là 675,000 chiên dê, 33-72,000 bò bê, 34-61,000 con lừa, 35-và nhân mạng, tức là những phụ nữ chưa ăn ở với đàn ông, tất cả là 32,000 người. 36Một nửa phần chiến lợi phẩm chia cho các người đã ra trận là: 337,500 chiên dê, 37 trong số đó, thuế nộp cho Ðức Chúa là 675 con;38-36,000 bò bê, trong số đó, thuế nộp cho Ðức Chúa là 72 con; 39-30,500 con lừa, trong số đó, thuế nộp cho Ðức Chúa là 61 con; 40-16,000 nhân mạng, trong số đó, thuế nộp cho Ðức Chúa là 32 mạng”.

Đọc đến đó thì quý vị thấy rằng chẳng hề có Thiên Chúa nào cả, mà chỉ là bọn gian ác lợi dụng hai chữ ấy để lừa thiên hạ. Không lẽ Thiên Chúa ăn bò, dê.....thậm chí Thiên Chúa cũng CHƠI GÁI ? Không thể nào.


G) Trí phú địa hào đào tận gốc trốc tận rễ:

Mời đọc Dân Số 31:1-2-3-33-34-35:

1Cô-rắc, con ông Gít-ha, cháu ông Cơ-hát thuộc chi tộc Lê-vi, đã lôi kéo những người thuộc chi tộc Rưu-vên, là Ða-than và A-vi-ram, con của ông Ê-li-áp, với Ôn, con ông Pe-lét. 2Họ nổi lên chống ông Mô-sê, và cùng với họ có hai trăm năm mươi người trong số con cái Ít-ra-en, là những người lãnh đạo cộng đồng, là thành viên hội đồng và là những nhân vật tên tuổi. 3Họ tụ tập trước mặt ông Mô-sê và ông A-ha-ron, và nói với hai ông: "Các ông quá lắm rồi! Toàn thể cộng đồng đều là thánh, và Ðức Chúa ngự giữa họ. Vậy tại sao các ông lại đè đầu đè cổ cộng đồng của Ðức Chúa?"

33Những người ấy cùng với tất cả những gì của họ đã bị chôn sống dưới âm phủ, và đất đã khép lại vùi lấp họ; họ biến mất khỏi công hội. 34Tất cả những người Ít-ra-en đứng chung quanh nghe tiếng họ kêu la thì trốn chạy, và nói: "Coi chừng đất nuốt cả chúng ta bây giờ!"

35Ðức Chúa cho lửa ngốn trọn hai trăm năm mươi người đã dâng hương.

Tất cả quan chức, tướng tá của ngay Dân Tộc Ít ra en không chịu tuân phục tên phù thủy Mô Sê, thì ông ta nhân danh Chúa để giết sạch vì họ không nạp vàng bạc, của quý cho ông ta. Sau đó phe ông cướp hết. Cuộc cách mạng vô sản đầu tiên hay gọi là Cộng sản nguyên thủy là chuyện ấy.

Võ Văn Ái, Võ Văn Sáu cũng áp dụng tương tự với HT Thích Chánh Lạc, chứ không là gì khác. Hận thay một số đã lặn sâu trong Phật giáo, giả làm Tăng sỹ, nay tự gọi Thượng toạ, Hoà Thượng lại vỗ tay đứng nhìn vui vẻ, đẩy tên Võ Văn Ái lên cao để diệt tận Phật Giáo.


H) Dùng cả đĩ điếm:

Mời đọc Giô Suê 2:1-7:

“Ông Giô-suê sai người đi do thám Giê-ri-khô

1Từ Sít-tim, ông Giô-suê, con ông Nun, bí mật sai hai người do thám và nói: "Hãy đi xem vùng đất và thành Giê-ri-khô." Họ đã đi và vào một nhà một kỹ nữ tên là Ra-kháp; họ nằm lại đó. 2Người ta nói với vua Giê-ri-khô: "Ðêm vừa rồi, có vài người trong số con cái Ít-ra-en đã vào đây để thăm dò vùng đất này.". 3Vua Giê-ri-khô sai người đến nói với cô Ra-kháp: "Hãy dẫn ra đây những người đã đến với ngươi, đã vào nhà ngươi, vì họ đã đến thăm dò toàn vùng đất này.". 4Nhưng người đàn bà đem hai người kia đi giấu, rồi nói: "Phải, những người ấy có đến với tôi, nhưng tôi không biết họ từ đâu đến.. 5Lúc chập tối, khi cửa thành sắp đóng, thì những người ấy đi ra. Tôi không biết họ đi đâu. Các ông hãy mau mau đuổi theo họ thì sẽ bắt kịp."

6Rồi cô ta đem họ lên sân thượng và giấu họ dưới đống cây gai cô đã xếp ở đó. 7Các người kia cứ đuổi theo họ trên con đường dẫn tới sông Gio-đan cho đến chỗ lội qua sông. Và người ta đóng cửa thành lại, sau khi những kẻ đuổi theo đã ra khỏi đó”.

Như thế, Chúa không từ một hành động đê tiện nào để đạt mục đích sao ? Xem chuyện này rồi nhớ Võ Văn Ái dùng một đám Tuệ Kiếm, Tuệ Giang, Hương Trần.....mà nghe lòng vui quá. Đúng là một giáo sỹ trung thành !





I) Bảo vệ Cán bộ và kẻ thi hành lệnh giết người:

Mời đọc Đệ Nhị Luật 17:11-13:

11Căn cứ vào lời họ chỉ giáo cho anh (em), và vào bản án họ công bố cho anh (em), anh (em) sẽ hành động, đúng như lời họ thông báo cho anh (em), không đi trệch bên phải bên trái. 12Người nào cả gan không nghe vị tư tế chầu chực ở đó để phụng sự Ðức Chúa, Thiên Chúa của anh (em), hay không nghe vị thẩm phán, thì sẽ phải chết. Anh (em) phải khử trừ sự gian ác, không cho tồn tại trong Ít-ra-en. 13Nghe thấy thế, toàn dân sẽ sợ và không dám cả gan nữa”.

Ai không nghe lời bọn giáo sỹ thì phải chết ngay, và vì vậy bọn giáo sỹ trở nên ngông cuồng từ cổ chí kim, nhất là giai đọan đi cướp nước người khác. Vì vậy, Võ Văn Ái điên cuồng hành hoạt mà không ai dám chống lại. Tội nghiệp thay lúc này đã là thế kỷ 21 !

Mời đọc tiếp Đệ Nhị Luật 4:41:

Ba thành làm nơi ẩn náu

41Bấy giờ ông Mô-sê tách ra ba thành ở bên kia sông Gio-đan, về phía đông, 42làm nơi ẩn náu cho kẻ sát nhân đã ngộ sát người đồng loại, mà trước đó không thù ghét người ấy; nó sẽ vào ẩn náu tại một trong các thành ấy và sẽ được sống. 43Ðó là: Be-xe, trong sa mạc, trên đất Cao Nguyên, cho chi tộc Rưu-vên; Ra-mốt, trong miền Ga-la-át, cho chi tộc Gát; và Gô-lan, trong miền Ba-san, cho chi tộc Mơ-na-se”.

Đây là một câu viết léo, chứ đọc torng Xuất hành 32:25-29 chúng ta sẽ thấy những người Giáo sỹ Lê Vi mới là chính thức giết anh em cha mẹ họ theo lệnh Thiên Chúa:

“Lòng nhiệt thành của các thầy Lê-vi

25Ông Mô-sê thấy dân sống buông thả, vì ông A-ha-ron đã để họ sống buông thả, khiến họ nên trò cười cho địch thủ của họ. 26Ông Mô-sê đứng ở cổng trại và hô: "Ai thờ Ðức Chúa thì theo tôi!" Tất cả con cái ông Lê-vi đều tập họp bên ông Mô-sê. 27Ông bảo họ: "Ðức Chúa, Thiên Chúa của Ít-ra-en, phán thế này: Mỗi người hãy đeo gươm vào. Hãy đi đi lại lại trong khắp trại, từ cửa này sang cửa khác mà giết: kẻ thì giết anh em, người thì giết bạn hữu, kẻ thì giết người thân cận của mình." .28Con cái ông Lê-vi đã làm theo lời ông Mô-sê; trong ngày ấy, có ba ngàn người trong dân đã ngã gục. 29Ông Mô-sê nói: "Hôm nay, anh em được phong chức để phục vụ Ðức Chúa, vì kẻ thì đã hy sinh con mình, kẻ thì đã hy sinh anh em mình, khiến Người chúc phúc cho anh em hôm nay."

Chỉ cần lượm củi trong ngày Sa bát cũng bị xử tử rồi, huống chi chuyện giết người ? Đây là chuyện chỉ áp dụng cho bọn giáo sỹ và con chiên trung thành được gọi là “giết người cho chúa” mà thôi. Chính vì có chính sách bảo vệ cùng cực cho bọn tay sai các cấp như thế, nên chúng mới tung hoành mà không sợ ai cả. Do đó, đối với bọn này thì chỉ có BÚA-LIỀM của chính chúng mới trị chúng được mà thôi, còn nói năng xem như vô ích.



K) Gây tạo chiến tranh:

Điều trước hết mà ai lưu ý cũng thấy được ngay từ giai đoạn khởi đầu. Không ai có thể nói với Adam và Eve được cả, ngoài Thiên Chúa hiện ra con Rắn, chứ lúc đó có ai mà nói. Nghĩa là chính Chúa tạo ra “phản bội”, rồi Chúa trừng trị ngược lại.

Giai đoan thứ hai là trong Sáng Thế 11:5-9 như sau:

“5Ðức Chúa xuống xem thành và tháp con cái loài người đang xây. 6Ðức Chúa phán: "Ðây, tất cả chúng nó họp thành một dân, nói một thứ tiếng. Chúng mới khởi công mà đã như thế thì từ nay, chẳng có gì chúng định làm mà không làm được. 7Nào! Ta xuống và làm cho tiếng nói của chúng phải xáo trộn, khiến chúng không ai hiểu ai nữa." 8Thế là Ðức Chúa phân tán họ từ chỗ đó ra khắp nơi trên mặt đất, và họ phải thôi không xây thành phố nữa. 9Bởi vậy, người ta đặt tên cho thành ấy là Ba-ben, vì tại đó, Ðức Chúa đã làm xáo trộn tiếng nói của mọi người trên mặt đất, và cũng từ chỗ đó, Ðức Chúa đã phân tán họ ra khắp nơi trên mặt đất”.

Đây là kế sách độc địa nhất của Thiên Chúa. Tiếp theo sau là thời kỳ Moses. Xin đọc mấy đoạn trong Xuất hành:

7:1-5:

“1Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Coi này, Ta làm cho ngươi nên một vị thần đối với Pha-ra-ô, còn A-ha-ron, anh ngươi, sẽ là ngôn sứ của ngươi. 2Chính ngươi sẽ nói tất cả những gì Ta truyền cho ngươi, và A-ha-ron, anh ngươi, sẽ nói lại với Pha-ra-ô để vua ấy thả con cái Ít-ra-en ra khỏi nước của vua. 3Nhưng Ta, Ta sẽ làm cho Pha-ra-ô ra cứng lòng. Ta sẽ tăng thêm nhiều dấu lạ điềm thiêng tại nước Ai-cập. 4Pha-ra-ô sẽ không nghe các ngươi đâu. Ta sẽ ra tay giáng phạt Ai-cập và sẽ dùng uy quyền mà đưa các binh ngũ của Ta, là dân Ta, con cái Ít-ra-en, ra khỏi nước Ai-cập. 5Bấy giờ người Ai-cập sẽ biết rằng Ta là Ðức Chúa, khi Ta giương cánh tay chống lại người Ai-cập và đưa con cái Ít-ra-en ra khỏi nước chúng."

10:1-2:

1Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Hãy đến với Pha-ra-ô, vì chính Ta đã làm cho lòng vua ấy và lòng bề tôi của vua ấy ra nặng nề cứng cỏi, để Ta thực hiện các dấu lạ này giữa dân, 2và để ngươi thuật lại cho con cháu ngươi nghe Ta đã giáng hoạ xuống Ai-cập làm sao, và Ta đã thực hiện những dấu lạ nào giữa họ, khiến các ngươi biết Ta đây là Ðức Chúa."

Đệ Nhị Luật 2:30:

“30Nhưng Xi-khôn, vua Khét-bôn, đã không muốn cho chúng ta đi qua đất nó, vì Ðức Chúa, Thiên Chúa của anh (em), đã làm cho thần trí nó ra cứng cỏi và lòng dạ nó ra chai đá, để trao nó vào tay anh (em), như anh (em) thấy hôm nay. 31Ðức Chúa phán với tôi: "Hãy coi: Ta bắt đầu trao Xi-khôn và đất nó cho ngươi. Hãy bắt đầu đánh chiếm và chiếm cứ đất nó”.

Vô số kiểu cách làm việc của Thiên Chúa như thế. Chúa sai người của Chúa đến nói, nhưng Chúa làm cho ngưòi kia không theo lời để rồi Chúa giết, Chúa cướp, Chúa đốt....


M) Nguyền rủa:

Đây là một chính sách của ông Trời La Mã mà bọn Võ Văn Ái, Võ Văn Sáu... đã và đang ứng dụng triệt để đối với Đại Lão Hoà Thượng Thích Chánh Lạc, Phạm Hoàng Bá và tôi. Chúng chỉ thị cho một bọn trâu chó núp trong bụi, giấu tên tuổi viết càn, cắn bậy, rồi những đứa doi mặt ra như Võ Văn Sáu, Ý Dân Nguyễn Đức Thuần... chẳng hạn chuyển đi, sau khi thấy không còn liếm láp gì được nữa. Nhưng đối với tôi thì chẳng có gì xa lạ, vì tôi đã học những chuyện ấy từ hồi còn bé; vì vậy tôi chẳng xem chúng ra gì. Chuyện buồn cười là một ông Trời lại chủ trương như thế.

Xin mời đọc vài đoạn chơi vui.

Dân Số 5:21-26:

21 Xin Ðức Chúa làm cho dạ chị héo đi, bụng chị sình lên, khiến giữa đồng bào chị, chị thành đề tài cho người ta nguyền rủa và chúc dữ cho nhau. 22Xin cho nước đắng cay này ngấm vào nội tạng chị, khiến bụng chị sình lên và dạ chị héo đi. Người đàn bà ấy sẽ thưa: "A-men. A-men."

23Tư tế viết những lời nguyền rủa ấy vào giấy và cho nhoà đi trong nước đắng cay, 24rồi bắt người đàn bà phải uống nước đắng cay và nguyền rủa đó; nước nguyền rủa sẽ ngấm vào người ấy để gây ra cay đắng. 25Tư tế sẽ nhận lấy từ tay người đàn bà lễ phẩm vì ghen tuông, làm nghi thức trước nhan Ðức Chúa và đặt trên bàn thờ. 26Tư tế sẽ bốc một nắm từ lễ phẩm đó, làm phần truy tưởng, mà đốt trên bàn thờ.

Đệ Nhị Luật 28:16-19:

16 Anh (em) sẽ bị nguyền rủa trong thành, anh (em) sẽ bị nguyền rủa ngoài đồng. 17Giỏ của anh (em) và cối nhồi bột của anh (em) sẽ bị nguyền rủa. 18Con cái của lòng dạ anh (em), hoa màu của đất đai anh (em), bò con, chiên con của anh (em) sẽ bị nguyền rủa. 19Anh (em) sẽ bị nguyền rủa khi vào, anh (em) sẽ bị nguyền rủa khi ra”.

Chính sách này thiệt là vui nhộn, ôi Thiên Chúa của tôi ơi. Thế nhưng hai tên giáo sỹ và layman của Chúa là Võ Văn Ái, Võ Văn Sáu chúng nó cứ chơi hoài không thấy chán. Nhưng những điều như thế làm gì được ai hả Chúa ? Giết không được, ngồi vẽ bùa kêu Chúa “rủa sả”.

Khi quý vị đối chiếu hình thức tổ chức của Lénin và Giáo Hội Hoàn Vũ La Mã có thấy một chút “trật” nào không ? Không, nó y chang mà thôi. Nhưng dài rồi không viết nữa.

Tóm lại, Cựu Ước vốn là cuốn sách trời ghi lại một cuộc CÁCH MẠNG VÔ SẢN của Moses, thực hiện chế độ Cộng Sản đầu tiên và gay gắt nhất trần gian. Tất cả chính sách gian ác nhất đã được Thiên Chúa lập ra. Marx, Lénin...chỉ là “con chiên” ngoan mà thôi.

Tóm lại La Mã hay Cộng sản chủ nghĩa, Xã Hội chủ nghĩa là một mà bấy lâu họ giấu đi, nay Giáo Hoàng La Mã công khai thừa nhận là điều can đảm đáng ca ngợi. Chính vì thế mà hai thế lực (tuy hai mà một) đã công khai cộng tác với nhau hầu GIẾT HẾT NGOẠI ĐẠO để chúng ĐỘC QUYỀN THƯỢNG ĐẾ .

Võ Văn Ái, Võ Văn sáu cãi được thì cãi đi xem nào.


BQK-08-8-14

Bài 8


Để có thể hiểu rõ vai trò của Võ Văn Sáu, điều trước hết chúng ta cần đến sự tự minh xác của chính ông. Một trong những bài do ông viết, đó là “Đêm Noel Vùng Dậy Tại Suối Máu”, ông tự cho biết ông là Hải Quân Thiếu Úy. Trong một Email khác ông lại nói là ông học khóa 19/CB/CTCT. Thế nhưng, cho đến nay, ông Võ Văn Sáu vẫn không nói rõ những chuyện mà ông cần làm sáng tỏ để chứng minh ông là người quang minh chính đại. Yêu cầu đó là:

1) Tên thật mà ông Võ Văn Sáu đăng ký vào lính là tên gì ? Võ Văn Sáu hay Võ Hữu Quyền... vì trong một số bài ông ký tên Quyền ? Số quân của ông là gì ? Có biết được số quân thì chúng ta mới biết đầu tiên ông ở quân binh chủng nào.

2) Theo tôi biết, đến cuối năm 1965, Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương Nguyễn Cao Kỳ mới ban hành lệnh sáp nhập Giang Thuyền vào Hải Quân; vậy ông Sáu có phải thuộc diện này không ? Và lúc đó ông được nhập vào đơn vị nào của Hải Quân, với cấp bậc chức vụ gì ?


3) Trừ trường hợp là SVSQ/HQ ra trường chính thức; còn các vị khác được chuyển từ trường Bộ Binh Thủ Đức, Đà Lạt....thì gọi là SQHQ/Chiến Binh. Các vị này phải trải qua những khóa học chuyên môn tại Nha Trang; vậy thì ông Võ Văn Sáu học khóa nào: 19, 20, 21, 22...mà trở thành Thiếu Úy Hải Quân ?


4) Cấp bậc, chức vụ và đơn vị cuối cùng của ông Võ Văn Sáu là gì ? Vị nào là Chỉ Huy trục tiếp, và đơn vị ông giải tán hay “sáp nhập” như thế nào ?


5)Từ khi đến Mỹ đến nay, ông Võ Văn Sáu đã tham dự lần nào với các Hội Sỹ Quan Hải Quân, Hội Sỹ Quan Chiến Tranh Chính Trị hay không ? Đây là điều quan trọng để chứng minh tình nghĩa, tư tưởng, lập trường của một vĩ Sỹ Quan.


Nói như thế có thể ông Võ Văn Sáu sẽ hỏi ngược tôi, và bảo tôi “khai báo trước”. Xin vâng, tôi sẽ khai đây và yêu cầu ông Võ Văn Sáu cũng làm giống y như vậy. Dĩ nhiên tôi không yêu cầu ông nói những “bí mật”, mà chỉ cần “mặt nỗi” mà thôi.


Tôi tên trên giấy tờ chính thức là Trương Văn Khôi. Gia nhập ngành Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn ngày 20-12-1967. Đó cũng là ngày lên máy bay vào Vũng Tàu nhập khóa 10/67. Bị kẹt Tết Mậu Thân 1968 nên về trễ. Lúc gia nhập thì Tỉnh Đoàn Trưởng là Đại Úy Từ Tôn Kháng; lúc về thì vị này đã bị chết, ông Nguyễn Ngọc Cứ là tân Tỉnh Đoàn Trưởng. Được đưa về Đoàn TT 23, do ông Ngô Văn Diết người Quảng Nam làm Đoàn Trưởng; Đoàn Phó Chính Trị Viên Trương Trúc (Ki Tô tu xuất); Đoàn Phó Dân Quân Trần Phú; Đoàn Phó Dân Sự Vụ Lê Trung Đẩu. Đơn vị đóng tại làng Thọ Lâu (Đập Đá), rồi Vỹ Dạ, La Ỷ...thuộc Quận Phú Vang.

Sau mấy mươi ngày lại “bị đày” trở vào Rạch Dừa để học khoá 5/68 Cán Bộ Điều Nghiên. Trở về đơn vị và nằm tại Diên Đại, giáp giới Phú Thứ. Nhiệm vụ tôi là phải trả lời hai câu: “Đi xem cho ý kiến-Đọc đi cho ý kiến”, nên khổ sở lội khắp vùng từ Ba Lăng Quảng Xuyên, Đông Đỗ, đến Tây Hồ, Đồng Di,...., nhập vào Văn Giang...vì vậy tôi biết tất cả trò bố láo của Liên Thành trong chuyện Mậu Thân.

Được mấy tháng lại ”vì nhu cầu công tác mới” tôi “bị đì” chui vào Vũng Tàu lần ba để học khoá 3A/69 Huấn Luyện Viên Hành Chánh Xã Ấp (tức là khoá 1 HLV/HCXA). Khi về nằm tại Phòng Ba BCH/TĐXDNT/TT do ông Cao Khả Hùng làm Trưởng Phòng (nay ở Seattle-WA); sau ông Lê Ích Danh thay thế (Los Engeless). Tại đó tôi có nhiều nhiệm vụ rất vui. Chuyện đó có thể gọi là “vua biệt phái”. Hết đi tới hầu chỗ này vài ba tháng, đến chỗ kia vài ba tháng...thiệt là “sướng”.


Chưa xong nợ giang hồ, đầu năm 1971 lại “bị đì” chui vào Vũng Tàu lần thứ tư để học khóa 1/71 Huấn Luyện Viên Tỉnh. Trở về lại cũng là “biệt phái” nữa. Kiểm tra chương trình Tín Dụng Nông Thôn; Ty Hành Chánh Tỉnh do ông Mai Nhượng làm Trưởng Ty, Phan Văn Liên (em trung tá Khoa) làm Trưởng Ban Hành Chánh. Lại trở về BCH, lại “biệt Phái” đến Trung Tâm Huấn Luyện và Tu Nghiệp Công Chức do ông Võ Văn Khuê làm Quản Đốc.


Đại Tá Tỉnh Trưởng Tôn Thất Khiên “nổi hứng bất tử” đày tôi làm Trưởng Nhóm Thanh Tra Hành Chánh, hết năm Quận miền Bắc đến năm Quận Miền Nam. Đây là giai đoạn vui nhất đời tôi vì được phép “đi mô cũng được”, rồi thì, rồi thì.... Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, tôi được lệnh ở lại trong Toà Hành Chánh, nên biết rõ ngay lập tức trò “đốt chợ Đông Ba” mà Liên Thành bố láo; cũng như cái “dịch bình minh” của Liên Thành....


Năm 1973 lại bị đì lên Nam Hoà làm Quận Đoàn Trưởng kiêm...Lúc đó Thiếu Tá Phạm Ngọc Thảo làm Quận Trưởng, Nguyễn Thái Hùng làm Phó Hành Chánh; Đại Úy Lê Ngọc Thơ (sau đó lên Thiếu Tá) là Chi Khu Phó; Thiếu Tá Dương Phước Tấn làm Chỉ Huy Trưởng Cảnh Sát (nay theo Liên Thành); Thiếu Úy Huỳnh là Chi Trưởng An Ninh Quân Đội.


Tháng 7/1974 Cơ Quan Quận Đoàn bị giải thể, tôi được chuyển qua Phủ Tổng Ủy Công Vụ. Cơ quan này lại “đì” tôi về Ty Ngân Sách Kế Toán Và Tiếp Liệu do ông Nguyễn Xuân Hiệp làm Trưởng Ty, ông Ngô Đức Đoàn làm Chủ Sự Tài Chánh.


Tại đây có chuyện quá vui, đó là Đại tá Tỉnh Trưởng Nguyễn Hữu Duệ “âm mưu” với Phó Tỉnh Trưởng Hồ Văn Cường viết Bưu Điệp trình Liên Bộ Nội Vụ, Tài Chánh, Tư Lệnh Cảnh Sát buộc tôi làm Đại Diện Tỉnh Trưởng đi Chủ Toạ Hội Đồng Tiếp Nhận Cảnh Xa của BCH Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên. Sáng mai đi thì chiều hôm trước ông Phó Tỉnh Trưởng mới đích thân mang Bưu Điệp trên gửi xuống và Công Vụ Lệnh của Tỉnh Trưởng cho tôi. Cột cổ tôi lại. Chính chuyện động trời này tôi biết lúc đó Trung Tá Hoàng Thế Khanh đã thay Liên Thành. Ông chạy xuống nói với tôi vài tiếng rồi giao cho Đại úy Quế Chủ sự Hành Chánh làm việc với tôi. Do đó tôi buộc đem từng xe đến kiểm tra....và rồi chuyện “bể” to. Đại tá Duệ triệu tôi lên có ý trách sao không ký hồ sơ giải nhiệm, nhưng tôi kiên quyết không, vì.....Đến 18 tháng 3 năm 1975 Tỉnh chuyển vào Đà Nẵng, và dùng Trung Tâm Huấn Nghệ làm trụ sở. Đến 28 coi như “hoàn tất một cuộc hành trình”.


Cuộc lang thang tìm lối “không thoát” và đến ngày 13-3-1976 “bó tay chịu trói nhập Lao Thừa Phủ”; sau đó đưa lên Trại 2 Bình Điền cho dến ngày 13-9-1981 mới được tha về khi vợ sắp chết, con đói meo...Cô Bác chuẩn bị chia mấy cháu thì đúng lúc tôi về...và một cuộc đời thê thảm kéo dài như vô tận...17-6-1996 đến Mỹ.


Như vậy tôi đã trình bày rất rõ về tôi; vậy xin ông cũng làm tương tự; nhất là cấp bậc, chức vụ và đơn vị cuối cùng của ông; ai là Chỉ Huy Trưởng, Chỉ Huy Phó, các Đồng nghiệp....Ông đã làm gì sau khi được tha thả và nhờ vào đâu mà ông đi HO 2 sớm thế ? Nếu không phải giàu sang hay ai cung cấp thì làm sao cả hai vợ chồng ông không đi làm lái “con Tàu Góp Gió” an toàn trong mấy chục năm qua ?


Trong những bài của ông, ông đã tiết lộ ông là Thiếu Úy Hải Quân, vậy xin ông cho biết ông học khoá mấy, ai là Chỉ Huy Trưởng đưa ông đi; ông học khoá nào, tại đâu; ai là Đại Đội Trưởng, Tiểu Đoàn Trưởng của ông; ai là bạn đồng học ? Ông cũng nói ông học khóa 19/CB/CTCT tại Đại Học Chiến Tranh Chính Trị; vậy học năm nào, bao lâu, ai là Chỉ Huy Trưởng, Tiểu Đoàn Trưởng, Đại Đội Trưởng, ai là Giáo Sư, ai cùng khoá, trở về đơn vị nào...???


Ông hãy chứng minh lý do tại sao ông ủng hộ “giáo sư bụi chuối” thuộc hệ “hoa hồng Đỏ 1”, trong đó nhóm Tôn Giáo Quaker, NCC là nhân tố ngoại bang đã bảo bọc Võ Văn Ái ? Hãy tự nhận có phải là thuộc hệ “hoa hồng 4” hay không ? Có phải nay tiếp tay với hệ “hoa hồng luốc” (VL) và đang cố gắng đưa tên Công An Lê Nguyên Hồng, Nguyễn Phùng Phong sang Úc, Mỹ không ?


Đã đến tuổi quá “hi hữu thế gian” tôi mong ông lấy tư cách làm người, dù là loại thấp nhất để thẳng thắn trả lời những yêu cầu cần thiết hầu rạng mặt con cháu ông. Đừng giở trò chửi bới lung tung với tôi để bắt buộc tôi phải dùng lời thô lỗ với ông.


Thương thay một con người trên tám mươi tuổi lại phải còm lưng làm trâu ngựa cho kẻ khác trong việc lặp đi lặp lại việc tố HT Thích Chánh Lạc. Ông không thấy xấu hổ khi nhớ lại ông Phan Anh Tuấn chửi ông thì ông bảo “vì ngài chống Cộng”; vậy sao này chửi người chống Cộng ? Vậy ông không phải thằng Cộng thì là gì ?


Nhân đây tôi trả lời câu “Bộ Tam Sên Chánh Lạc, Bảo Quốc Kiếm, Phạn Hoàng Vương” cho ông rõ.

Đáng lẽ ra tôi không nói chuyện này với ông, nhưng ông chuyển tới chuyển lui hoài nên cần phải nói.

Một vị Tăng Sỹ Phật Giáo đúng nghĩa thì chỉ làm ba việc: Học Đạo-Hành Đạo-Truyền Đạo mà thôi. Tất cả những ai có tín tâm và xin quy y thì vị Tăng Sỹ ấy thay mặt thập phuơng Tăng làm lễ thọ Tam Quy, Ngũ Giới cho họ; và nếu gần gũi thì giáo hóa họ. Còn tất cả chuyện cá nhân của “đệ tử” vị Tăng Sỹ không thể nào can thiệp được. Vị ấy chỉ Học Phật Pháp thì dạy Phật Pháp, còn chuyện Chính Trị, Quân Sự, Tình Báo...thì làm sao họ biết mà can dự vào việc của chúng đệ tử ?


Võ Văn Ái muốn dùng HT Thích Chánh Lạc để dẹp tôi sao được hả ? Tôi không phải là đệ tử ngài; mà cho dù đệ tử thì ngài cũng không thể can thiệp chuyện của tôi. Nó ép ngài, nên ngài có nói với tôi cũng như Hoà Thượng Tăng Thống Thích Quảng Độ. Sau khi ngài đọc bài “Cười Với Hư Vô Tám Thấp”; ngài gọi cho tôi có Viên Hỷ bên cạnh. Ngài cười thật vui vẻ nói với tôi: “Tôi biết đạo hữu nói ai rồi, vì tôi cũng đã đọc thư đạo hữu Võ Văn Ái gửi cho đạo hữu rồi”. Ngài nói tiếp: “nên viết nhè nhẹ thôi”.

Tư cách và việc hoá độ đệ tử ngang đó là cao rồi, các ngài không thể nói gì khác. Việc tôi làm là việc của tôi không ai có quyền buộc tôi phải chấm dứt, dù người đó là Cha Mẹ tôi. Cả đời tôi đi làm việc thì Mẹ tôi, Vợ tôi cho đến nay vẫn chẳng biết tôi làm gì, ở đâu; vậy thì một vị Tăng Sỹ làm sao ràng buộc tôi được mà bày trò tru tréo ?

Mục đích chính của Võ Văn Ái là diệt hết những vị có công trong các phong trào Phật Giáo đấu tranh, vì nó là tên Giáo Sỹ Ki Tô thuộc dòng “Hề Xút” (Jesuite) được đúc trong lò Đức Quốc Xã; hoạt động cho Cộng Sản cả Việt Nam lẫn Quốc Tế.

Vậy thì câu “Bộ Tam Sên” ấy chỉ có thể nói những người có liên hệ mật thiết như: “Võ Văn Hoa- Võ Văn Sáu-Võ Hữu Hưng” mới đúng chứ ? Còn chúng tôi với HT Thích Chánh Lạc chỉ có quan hệ giữa một vị Tăng Sỹ và Phật tử tại gia mà thôi thì làm sao gọi là tam sên cho được ? (tôi không dám dùng chữ Cư Sỹ (CS) đâu)

Ông lại hùa theo Võ Văn Ái để nói chuyện “lật đổ Tăng Thống” là một chuyện “tự bảo mình ngu”. Tăng Thống của GHPGVNTN là “trọn đời”, thì làm sao “lật” ? Có lật được chăng là Hội Đồng Lưỡng Viện trong nước mà thôi, nhưng cũng phi pháp; ngoại trừ ngài bị bệnh tật, lú lẫn. Dù có lật đi nữa, thì một vị ở trong nước mới có thể làm Tăng Thống, chứ ở nước ngoài sao làm được ? Tôi chưa nói đến trò chơi của Thượng Thủ, VT/TĐ- Võ Văn Ái ở đây.

Chuyện kế tiếp là “một nhà báo” nhưng ông cứ nhai đi nhai lại HT Thích Chánh Lạc phạm tội ấu dâm. Đúng là “nhà báo cộng sản” phải không ? Luật pháp Hoa Kỳ nghiêm minh; vậy thì tội nào, toà nấy. Criminal Court xử hình sự; Civil Court xử dân sự, đâu thể nhập nhằng ? Nếu HT phạm tội Sesxual abuse thì Toà hình đã xử và tống cổ vào tù rồi, cần chi nhai lại mãi. Tôi không biết là mẹ ông hay ai bị vị này hiếp dâm mà ông ngày nào cũng nhắc mãi một điều chẳng trúng vào đâu ? Dù cho căm hận thì cũng phải nói đúng, người ta mới nghe; ngoại trừ những kẻ cam tâm làm trâu chó cho Cộng Sản và Ki Tô.... muốn dẹp Phật Giáo.

Đây là lời lịch sự sau chót với ông, Nguyễn Tri Quế...nếu tiếp tục lăng nhục người khác thì tôi sẽ xả “Dirty Bomb”, chứ không có đường nào khác.

Tóm lại, để chứng tỏ Võ Văn Sáu là một con người đúng nghĩa thì hãy trình bày trước công luận những điều tôi đã viết trên đây. Bản thân tôi làm trước rồi; không lẽ Võ Văn Sáu sợ ?

Nếu ông không tự chứng minh, thì chính ông đã nhận ông là tên Công An Cộng Sản đã được huấn luyện và đưa qua Mỹ để phá hoại. Tôi sẽ không ngưng nghỉ để tìm kiếm nhưng văn bản cần thiết tặng cho ông.

Nếu thấy rằng mình là một con người thì nên dùng những khả năng tri thức để đối xử với người khác một cách công bằng, lịch sự. Ngược lại thì tự nhận mình là cầm thú mà thôi.



BQK-14-8-14

Bài 9


Trước hết, xin cám ơn ông Võ Văn Sáu đã hoan hỷ trả lời một chút yêu cầu của tôi qua đoạn viết như sau:

“GÓP GIÓ TRẢ LỜI VẸM TRƯƠNG KHÔI LẦN CHÓT

Kính thưa Quý vị Quan tâm,

Vì không muốn đem những chuyện tranh chấp cá nhân của mình với bộ tam sên thầy trò ma tăng Thích Chánh Lạc làm phiền lòng chư vị thức giả trên diễn đàn; và vì sau khi đã có kết luận thầy trò Thích Chánh Lạc là tay sai CS với những bằng chứng không thể chối cãi; đồng thời cũng theo lời khuyên của một số thân hữu: không cần dây dưa trả lời cho bọn vô lại; bọn chúng đã là loại lưu manh côn đồ CS thì chúng không có tư cách gì để chúng ta đối thoại với chúng…

Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Tên đại Việt gian phản bội Chánh Lạc vẫn sai 2 con chó điên đệ tử suốt ngày theo sủa cắn đít chúng tôi. Và vì Trương Khôi đã tự ý khai lý lịch của mình, cho nên xin phép diễn đàn cho chúng tôi trả lời hắn lần cuối cùng nầy nữa mà thôi. Đạ tạ”.

Vì đây là những bài viết nghiêm túc, nên tôi bỏ ngoài tai những ngôn ngữ vô giáo dục của ông Võ Văn Sáu. Tôi chỉ cám ơn ông và xin nêu ra những chuyện như kiểu: “đêm đông lạnh lẽo Sáu sinh ra đời” mà thôi.

Quả nhiên ông Võ Văn Sáu rất lợi hại. Cái “hoả mù lí lịch” viết y chang như Võ Văn Ái; và kiểu “lộng giả thành chân” lại giống Tú Gàn như khuôn đúc. Đúng là những “đồng chí” của tổ chức “màn sương lạnh”.

Phải chăng vì ông xem tôi như một con chó, nên ông chỉ nói kiểu với chó mà thôi ? Có điều loài chó như tôi lại có cái mũi không thường, nên bất cứ mùi gì cũng ngửi và phân biệt được cả.

Bây giờ tôi xin phép thử nêu ra vài điều và xin ông Võ Văn Sáu “bổ chính” dùm cho. Tôi sẽ lần theo từng đoạn để tìm hiểu.


Ông viết:

“Đây là lý lịch của Võ Văn Sáu:

1.- Sanh năm 1934 tại tỉnh Kompong-Cham (Cambốt).

2.- Về nước gia nhập Hải Quân Quốc Gia tháng 8-1954 (thời Bảo Đại). Số quân; 154-356. Sau khi thành lập nền Cộng Hoà, số quân đổi lại : 54A/700.207”.


Mới đọc qua chắc ai cũng nghĩ chuyện ấy quá rõ ràng rồi, cần chi thắc mắc. Thế nhưng, với tôi thì đây mới là bắt đầu của tất cả bí mật cuộc đời ông Võ Văn Sáu.

Ông Võ Văn Sáu sinh ra và sống tại Cam Bốt thì tất nhiên nếu có học thì cũng ở Cam Bốt mà thôi. Do đó, ông Võ Văn Sáu không thể nào biết đọc, biết viết chữ Việt vì hồi đó ở Cam Bốt làm gì có trường dạy Việt ngữ. Điều này liên quan đến chuyện năm 1957 ông đã trở thành “Biên Tập Viên” của tờ báo Hải Quân; và em ông sau đó trở thành Trưởng Ty Thông Tin một Quận ở ngay Thủ Đô Sài Gòn; nhưng sẽ nói sau.

Vấn đề khúc mắc ở chỗ là ông sinh tại Cam Bốt, nghĩa là công dân Cam Bốt suốt hai mươi năm; vậy thì về Việt Nam ông phải có người bảo lãnh để xin nhập quốc tịch để có quyền công dân là vấn đề không thể không có. Người bảo lãnh cho ông là ai, và chắc chắn phải có một thời gian khá lâu mới có thể trở thành công dân Việt Nam và có thể đăng ký làm thủy thủ. Tuyệt nhiên ông không nói gì về quê hương, làng mạc và thân nhân của ông ở đâu cả; vậy sao tự nhiên có thể đăng ký làm thủy thủ ?

Quê hương ông ở đâu mà ông có thể một mình chạy đến Nha Trang xin làm Thủy thủ được ? Nên nhớ lúc đó còn trong tay người Pháp.

Sinh ra và lớn lên tại Cam Bốt, không về Việt Nam lần nào thì làm sao ông biết chỗ này, chỗ kia trên đất nước Việt Nam mà biết tìm ra Nha Trang ? Tại sao chỉ một mình ông về nước mà không nghe thấy có một người nào khác trong gia đình ?

Sinh ra và lớn lên tại Cam Bốt thì tất nhiên tiếng nói của ông trở thành “lơ lớ Cáp Duồn”, vậy nếu không quen biết thì ai mà tin ông để bảo lãnh hay giới thiệu vào Hải Quân ?

Tạm ghi nhận như thế để thấy rằng lúc nào ông Võ Văn Sáu chưa giải thích chuyện này thì chính ông tự xác nhận là một cán bộ Việt Minh được đào tạo từ bưng biền nào đó rồi xâm nhập mà thôi.


Các điều cần thiết là: Quê hương ông ở đâu ? Ông về nước ngày nào, được nhập tịch ngày nào, ông đăng ký Hải Quân ngày nào, ông học trường nào mà biết viết, đọc tiếng Việt khi ông ở Cam Bốt suốt hai mươi năm ….Chúng ta chờ đợi xem sao.


Tiếp theo, ông Võ Văn Sáu ghi:

“3.- Tân binh Hải Quân tháng 8/1954 tại Trung Tâm Huấn Luyện Hải Quân Nhatrang.

4.- Từ tháng 8-1954 đến tháng 2-1955 học các khoá :

-Khoá 8 Sơ đẳng chuyên nghiệp ngành Trọng pháo & Khoá 7 Trung Đẳng Chuyên nghiệp Trọng pháo. (Maistrancier Canonier).

5.- Tháng 2/55 – 2/1957 Ra trường, xuống Quân vận hạm HQ-537”.

Điều này không phải bây giờ ông Sáu mới trả lời tôi, mà ngay từ 22-10-2010 ông đã viết cho Llyod Pham rồi:

“Võ Văn Sáu dốt lắm. Không có bằng Tú Tài Toàn Phần Toán cho nên không học Sĩ Quan Hải Quân mà phải học khoá 7 Maistrancier (hạ sĩ quan) ngành Trọng Pháo. Số quân 54A700.207. Đã học khoá 19-CB Sĩ Quan Chiến Tranh Chánh Trị Đà Lạt năm 1973. Cấp bậc Thiếu Uý Hải Quân”.

Qua các lời minh định của ông Võ Văn Sáu quý vị thấy có gì lạ không ? Không phải lạ, mà là một chuyện chưa từng có trên đời này.

Ông mới xin vào Hải Quân thì ông học “khóa 8 Sơ đẵng chuyên nghiệp ngành trọng pháo”; ông học luôn một hơi “khóa 7 Trung đẵng chuyên nghiệp trọng pháo” trong vòng sáu tháng (8/54-02/55). Và đã như thế, nghĩa là ông Võ Văn Sáu là Trung Sỹ Hải Quân ngay từ tháng 02/1955 rồi.

Nhưng quái lạ thay, kế đó ông viết:

“5.- Tháng 2/55 – 2/1957 Ra trường, xuống Quân vận hạm HQ-537”.

Điều này chứng tỏ ông Võ Văn Sáu đã học từ tháng 8-1954 đến tháng 02-1957, tức là ĐÚNG HAI NĂM RƯỠI tại trường Hải Quân Nha Trang. Vậy thì ông phải ra trường với cấp bậc “VÔ THƯỢNG HẢI QUÂN ĐẠI NGUYÊN SOÁI”, chứ sao Trung Sỹ ?

Nói về “quân vận hạm HQ537” là một điều hoàn toàn không đúng. Tôi đã tìm hồ sơ Hải Quân VNCH thì thấy rằng cho đến năm 1974 chúng ta có 17 loại “hạm” tổng số là Chín Mươi Tám (98). Trong số này không có chiếc “hạm” HQ537. Tôi lại truy tìm tiếp mới thấy chúng ta có 34 loại “Đỉnh” tổng số là Một Ngàn Hai Trăm Bảy Mươi Ba Đỉnh (1,273). Trong số này có “Quân Vận Đỉnh HQ537”, là một trong Mười Sáu chiếc mang số từ 533 đến 548. Người ngoài nên biết là hai chữ HẠM và ĐỈNH khác nhau rất xa.

Điều không đúng khác là Trường Hải Quân Nha Trang chỉ được bàn giao ngày 07-11-1955; và Khóa 7 SVSQHQ nhập học đầu năm 1956 và không làm lễ mãn khoá, nhưng được lệnh mang long Thiếu úy ngay tại Sài Gòn vào tháng 6/1957. Vậy thì, Hải Quân Thiếu Úy chỉ học Một Năm Rưỡi, nhưng Trung Sỹ sao học đến Hai Năm Rưỡi ?

Điều tôi muốn nhắc lại ở đây là, các người nạp đơn vào Hải Quân lúc đó rất khó. Tiêu chuẩn số 1 là vấn đề an ninh: “lý lịch rõ ràng”; nhưng như đã nói, ông Võ Văn Sáu là một thanh niên người Cam Bốt, chưa nhập tịch, không có thân nhân bảo lãnh...không có trình độ Trung học Việt Nam, thì làm sao ông Sáu có thể được phép vào Hải Quân và học ngay Hạ Sỹ Quan ?

Giai đoạn từ sau 1968 thì Hải Quân có tuyển mộ kiểu Sĩ Quan Đoàn Viên, nhưng tất cả từ Trung Sĩ đến Thượng sỹ nhất đều phải có bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp và Cao Đẵng chuyên nghiệp. Vậy, đã không học tại Việt Nam, thì sao ông có thể trở thành Sĩ Quan Đoàn Viên được ? Nói đến quân đội thì phải nói đến quân hàm, nhưng chưa nghe ông nói rõ từng lúc ông được mang “lông lá” gì cả cho rõ ràng.

Ông Võ Văn Sáu thử nói lại xem sao nào ?

Trong tất cả các binh chủng của Quân Đội đều có những nguyên tắc tuyển mộ, huấn luyện, thực tập...; nhưng phải nói rằng Hải Quân là khó khăn nhất. Thí dụ, vào đầu thập niên 1950 thì một người có chứng chỉ lớp 11, sau đó bắt buộc là Tú Tài I (bán phần), thì có thể đăng ký vào Võ Bị Quốc Gia. Nhưng SVSQ/HQ bắt buộc phải có Tú Tài II (toàn phần) và phải là ban B mới được. Cấp Hạ Sỹ Quan, Thủy thủ cũng vậy, bắt buộc phải có Trung Học Đệ Nhất Cấp. Điều này dễ hiểu, bởi vì phạm vi hoạt động của Hải Quân quá lớn. Ngay HSQ cũng được du học tại nước ngoài, thực tập tại các quốc gia khác. Hơn nữa lúc đó còn nằm trong tay người Pháp, nên yếu tố an ninh lại càng làm khó khăn hơn. Ba điều:

1-An ninh: lý lịch phải rõ ràng.

2-Đủ sức khỏe.

3-Phải có bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp.

Và dĩ nhiên là phải thạo tiếng Pháp.

Vì như thế, nên Hải Quân Việt Nam thấy rất tội nghiệp. Khóa 1 chỉ có 9 SVSQ; khóa 2 có 12; khóa 3 có 22; khóa 4 có 14; khóa 5 có 23; khóa 6 có 20; cho đến khóa 7 mới có 46. Khóa này tuyển khi còn Pháp chỉ huy tại Trường Hải Quân Nha Trang, nhập học tháng 01/56. Phải đến khoá 8 mới hoàn toàn do Việt Nam tuyển mộ và huấn luyện. Sỹ quan đã vậy, nên Thủy Thủ-Hạ Sỹ Quan cũng khó hơn các binh chủng khác.

Đối chiếu với tình trạng của ông Võ Văn Sáu thì chúng ta thấy ngay ông ta không thể nào vượt qua vòng an ninh, thì làm sao trở thành thủy thủ ? Bây giờ cho phép tôi làm thử vai trò một người điều tra (cảnh sát hay an ninh quân đội) trực tiếp để hỏi Võ Văn Sáu xem sao ?

Câu thứ nhất: Ông sinh tại làng, xã, quận nào ? Nguyên quán ở đâu ? Trú quán hiện nay ở đâu ?

Nếu như ông Võ Văn Sáu thật sự sinh ra và lớn lên tại Cam Bốt thì giọng nói ông đã làm ông rớt ngay rồi. Giá như ông có khai trú quán, thì nhất định phải đợi điều tra đã, chứ làm gì có chuyện cho vào ngành ngay ? Lúc đó không có máy móc tối tân như bây giờ, nên việc đi lại kiểm tra, trình báo kéo dài khá lâu, thì làm sao Võ Văn Sáu chui vô được liền tức khắc ?


Thứ hai, là một thanh niên tuổi hai mươi, không có gia đình, thân nhân, không được học hành gì cả, thì làm sao là thủy thủ ? Chỉ cần nói đến một người Miên gốc Việt thôi thì phải tạm nhốt ông để điều tra trước đã, chứ đừng nói chấp nhận.

Tôi nhắc lại vài điều để khảo cho ra cái lý lịch Võ Văn Sáu.

Bây giờ, giả sử phần an ninh ông thoát được, thì vấn đề thứ hai sẽ nổ ra; đó là ông học trường nào để có bằng Trung học, hay tương đương       ? Hẳn nhiên là học ở Cam Bốt; nhưng Cam Bốt không có trường tiếng Việt; vậy ai dạy ông tiếng Việt giỏi như thế ? Nếu không giỏi thì làm sao sau HAI NĂM RƯỠI ra trường thì ông vừa xuống “quân vận hạm 537”, rồi tức khắc nhảy lên Bộ Tư Lệnh Hải Quân và làm Biên Tập Viên tờ báo Hải Quân ?

Đọc lại hai câu này quý vị có thấy ghê gớm không ?

“5.- Tháng 2/55 – 2/1957 Ra trường, xuống Quân vận hạm HQ-537.

6.- Tháng 2/1957 – 10/1961 về Bộ Tư Lịnh HQ/Phòng 5 (Biên tập viên báo Lướt Sóng, bút hiệu Võ Hữu Quyền)”.

Học HAI NĂM RƯỠI mà không thực tập một ngày sao ? Tháng 2/57 nhảy xuống Tàu rồi nhảy lên “Bộ Tư Lịnh” liền, thì không phải Tề Thiên Đại Thánh sao ? Xét thêm một chút về công việc của Thủy thủ để rõ.

Một người được nhận vào thì phải học Ba tháng quân sự mới trở thành Thủy thủ tập sự. Sau đó phải học sơ đẵng chuyên nghiệp; trong này có Mười Hai ngành khác nhau; Sau đó phải đi thực tập 4 tháng; xong kỳ này mới thành Thủy thủ thực sự. Thủy thủ phải có thời gian phục vụ ít nhất hai ba năm mới được tuyển làm Hạ Sỹ Quan nếu xét có khả năng, chứ lúc đó không có tổ chức tuyển mộ, huấn luyện riêng cho Hạ Sỹ Quan. Nếu là Hạ Sỹ Quan thì phải trở về Nha Trang học Trung đẵng chuyên nghiệp từ ba đến sáu tháng. Đó là qui tắc của Hải Quân, không thể nào xé rào được.

Như chính ông trình bày thì tháng 2/57 ông ra trường, xuống Tàu, nhưng cũng tháng 2/57 lại bay vể “Bộ Tư Lịnh”, đây là chuyện rất khó tin. Khó ở chỗ là cái ngành ông chọn là ngành trọng pháo, chứ đâu là cái gì khác ? Sao chú bé học bắn súng người Miên gốc Việt lại trở thành Biên Tập Viên tờ báo của Bộ Tư Lệnh Hải Quân ?

Từ chỗ này chúng ta thấy Võ Văn Sáu là một người man khai lý lịch.

Chuyện này lại có những vấn đề khác phát sinh. Giả sử những Sỹ Quan Huấn luyện phát hiện ông Võ Văn Sáu có tài văn chương, có trình độ Việt Ngữ cao nên thỉnh ông về Bộ Tư Lệnh Hải Quân để làm Biên Tập Viên chẳng hạn thì cũng tốt thôi. Thế nhưng, nếu thật sự ông ta sinh ra, lớn lên, học hành ở Miên thì sao giỏi tiếng Việt như thế ? Không lẽ An ninh Quân đội lại đui mù như thế sao ?

Theo tôi, chính cái chỗ giỏi của ông đã tố cáo ông là một Cán Bộ Việt Minh cài vào, chứ chẳng phải ông ở Miên gì cả. Thứ hai, không phải bất cứ ai cũng có thể được về Bộ Tư Lệnh, mà phải là “con cha cháu ông” mới có thể. Vậy Võ Văn Sáu thuộc loại này chăng ? Không thể nào. Vậy thì phải là “con Diệm cháu Hồ” thôi !!!

Nhưng những năm qua ông chửi Diệm, vậy ông chỉ là “cháu Hồ” sao ?

Cái ngạnh lý lịch đã mắc ngang cổ của ông Võ Văn Sáu. Các nhà tình báo, điều tra....có cách nào mở gút dùm ông, xin cho biết.


BQK-16-8-14

Bài 10

Lại phải cám ơn ông Võ Văn Sáu nữa rồi.

Tôi sẽ lần lượt cắt từng đoạn cần thiết theo năm “cái ngu” mà ông đã chỉ dẫn để xem ông còn ý gì nữa không.

Ông viết:

“Cái NGU thứ 1:

*Ở Cambốt không có trường dạy tiếng Việt thì cha mẹ gởi con cái về Sàigòn hoặc bất cứ trường nào ở trong nước VN để học. Được không ? Thậm chí có thể do cha mẹ dạy, rồi tự học tiếng Việt thêm… không được à ?

*Võ Văn Sáu không học chữ Việt, chẳng lẽ vào Hải quân VN, Võ Văn Sáu phải xử dụng chữ Miên, và viết bài, ra sách bằng chữ Miên à ? Thế VVS đang trả lời bằng tiếng gì vậy hả vẹm Khôi ?”.

Quả nhiên ông Võ Văn Sáu là bậc thông minh tài trí hơn người, nên câu trả lời nào cũng “sáng sủa” cả.

Qua đoạn trên đây, ông đã thừa nhận với tôi là Cam Bốt không có trường Việt Ngữ. Tôi cũng đồng ý với ông rằng cha mẹ ông có thể đưa các ông về Việt Nam học. Thế nhưng, vấn đề căn bản là ở ông không nói, chứ không phải do tôi. Ông đã không nói đến chuyện ông về Việt Nam trước đó, vậy ông đi đâu ? Nếu có về Việt Nam học thì ông hãy nói rõ là ông về năm nào, học ở đâu, trường nào, bao lâu, lớp mấy ? Cũng vậy, nếu ông học ở Cam Bốt thì học trường nào, ở đâu, lớp mấy ?

**Nếu ông học liên tục cho đến năm hai mươi tuổi (1954), thì ông đã có Cao Đẵng rồi; thế thì sao ông nói ông dốt và chỉ làm thủy thủ ?

**Nếu ông bỏ học vào một thời gian nào đó, thì ông làm gì ở đâu hay hoạt động trong bưng biền ?

Nhưng bây giờ trễ rồi, phải không ? Thế thì chúng tôi phải hiểu thế nào ngoài việc ông man khai; và điều ấy đã hoàn toàn rõ rồi, cãi làm chi nữa. Ông lại gượng gạo bảo: “có thể do cha mẹ dạy, rồi tự học tiếng Việt thêm… không được à ?”. Điều này nghe thật ghê rợn đấy. Tôi từng học với thầy cùng với con thầy tôi, nhưng thực tế dù làm thầy thì đứa con vẫn “đốt sách”. Huống chi không biết cha mẹ ông có biết chữ Việt hay không thì làm sao tin được. Cha mẹ có thể dạy cho con một phần nào đó thôi, còn chuyện văn chương chữ nghĩa thì e khó lắm; huống chi trở thành Biên Tập Viên của Bộ Tư Lệnh Hải Quân ? Thời đó, gia đình ông ở Cam Bốt thì chắc không thoải mái lắm về tinh thần, vì sách vở Việt Nam làm chi có mà tự học hả ông ? Càng cố tình ngụy biện thì lại càng lòi sơ hở. Thôi hãy chấp nhận đi nhé.

Ông hãy đọc lại nguyên văn đoạn này:

“*Võ Văn Sáu không học chữ Việt, chẳng lẽ vào Hải quân VN, Võ Văn Sáu phải xử dụng chữ Miên, và viết bài, ra sách bằng chữ Miên à ? Thế VVS đang trả lời bằng tiếng gì vậy hả vẹm Khôi ?”.

Ông có biết chính đoạn văn này của ông tôi mới lần ra “cái múi kim đang giấu trong túi” của ông hay không ? Một người sinh tại Cam Bốt, sống tại Cam Bốt hai mươi năm không về nước (vì ông không hề chứng minh chuyện này), không học tiếng Việt, ngữ vựng, chính tả, văn phạm lớp một lớp hai....thì sao bỗng chốc thành “Biên Tập Viên” tờ báo của Bộ Tư Lệnh Hải Quân, chứ đâu phải cỡ hàng Tỉnh ? Chính vì “không học” mà viết sách, viết báo...mới là chuyện “phi thường”. Và bởi chính phi thường nên người ta phải “tìm hiểu” xem là ông Thần hay con Mèo.....Đó là mấu chốt của vấn đề tìm ra Cán Bộ Võ Văn Sáu. Đến đây thì mọi người rõ ai là Vẹm rồi chứ gì ?

Ông lại viết:

“*Như ông em Võ Hữu Hưng của tôi đó, nếu học tiếng Miên thì làm sao được bổ nhiệm vào ngạch Thông Tin VNCH, làm Trưởng Phòng Thông Tin Quận I, rồi Quận 8 Sàigòn, chẳng lẽ chú ấy học tiếng Việt từ trong bụng mẹ à ? Mi có thấy cái NGU của mình chưa ?”

Ông lại tự tố cáo nữa rồi. Đó cũng là chuyện mà chắc ai cũng thắc mắc, chứ không phải tôi. Sinh ra và lớn lên tại Miên thì làm sao học tiếng Việt cho rành mà làm Trưởng Ty Thông Tin ? (ở đây ông hạ xuống trưởng phòng ?).

Như thế, rõ ràng anh em ông là những người Việt sống ở Việt Nam, chứ chẳng Miên Mọi gì cả. Nhưng vì nhu cầu làm điệp vận nên cố tình che giấu lý lịch và cách viết y chang Võ Văn Ái: “tôi sinh ở Pha Long...về Sài Gòn, ra Nha Trang, Huế...”. Nhìn vào, người ta thấy ngay là chúng cùng được “đúc một lò” nên hớ hênh hơn cả “chị em ta”. Cãi nữa đi xem ?

Ông hạ bút:

“Cái NGU thứ 2 :

*Thời Pháp thuộc, 3 nước Đông Dương gộp lại thành Liên bang Đông Dương (Indochine), cả 3 nuớc Việt-Miên-Lào đều xài chung một đồng tiền Đông Dương. Cho tới năm 1948, Pháp tuyên bố trả độc lập cho cả 3 nước. Từ đó mới có đồng tiền riêng cho mỗi quốc gia. Nói trả độc lập, nhưng thực sự người Pháp vẫn hiện diện cho tới giữa năm 1956 mới thực sự rút đi”.

*Vì là một nước Đông Dương, cho nên các công dân nước nầy (như VN) sanh đẻ nơi khác (như Lào, Cambốt, hay ngược lại) vẫn giữ nguyên quốc tịch của mình. Thời đó làm gì có luật sanh đẻ nơi nào đương nhiên là công dân xứ đó như bây giờ. Giấy khai sanh dùng chữ Pháp, hiểu chưa vẹm Khôi?

*Trong thời kỳ còn Liên bang Đông Dương, công dân 3 nước Việt-Miên-Lào qua lại thoải mái. Nhưng sau khi tách ra, Cambốt áp dụng 2 loại giấy thông hành cho người Việt sanh sống ở Miên: (a) Những ai sanh đẻ ở Cambốt (như VVS) được cấp giấy “Laissez-PasserPermanent” (vĩnh viễn); (b) Còn ai không sinh ra ở Cambốt, tới Cambốt làm ăn thì cấp “Laissez-Passer Provisoire” (tạm thời) còn thời gian tùy trường hợp. Sau nầy họ có thay đổi luật lệ ra sao thì tôi không rõ.

Ông Võ Văn Sáu ơi,

Đại Biên Tập Viên của Bộ Tư Lệnh Hải Quân sao nói nghe kỳ vậy hỉ ? Ông nghĩ là tôi quá ngu nên ông dạy sao cũng được hả ?

Vì đây là vấn đề lịch sử rất dài dòng, nên tôi chỉ tóm tắt vài vấn đề liên quan đến ông để trình cho làng xóm và chính ông rõ.

-Quốc gia Việt Nam thành lập ngày 7/12/1947.

-Cuối tháng 6 năm 1949, Việt Nam chính thức thống nhất dưới sự quản lý của Quốc gia Việt Nam, dù là danh nghĩa.

-Từ tháng 6 cho đến tháng 10 năm 1950, Quốc gia Việt Nam và Pháp họp tại Pau (Pháp) để bàn về việc chuyển giao các chức năng quản lý xuất nhập cảnh, quan hệ ngoại giao, ngoại thương, hải quan và tài chính cho Quốc gia Việt Nam.

-Ngày 8/12/1950, Quốc gia Việt Nam và Pháp ký Hiệp định quân sự thành lập Quân đội Quốc gia Việt Nam.

-Trước khi Hiệp ước Genève được ký kết khoảng 6 tuần thì Pháp ký riêng với Quốc gia Việt Nam Hiệp ước Matignon (1954) vào ngày 4/6/1954 giữa Thủ tướng Joseph Laniel và Thủ tướng Nguyễn Phúc Bửu Lộc công nhận Quốc gia Việt Nam hoàn toàn độc lập. Chính phủ này sẽ không còn bị ràng buộc bởi những hiệp ước do Pháp ký kết.

Riêng Nam Kỳ thì cuối cùng ngày 22 tháng 5 năm 1949, Quốc hội Pháp chính thức bỏ phiếu thông qua việc sáp nhập Nam Kỳ vào Quốc gia Việt Nam.

Về phía Cam Bốt cũng vậy, họ cũng đã được độc lập như các hiệp định tương tự vào các thời điểm ấy. Chính quyền Cam Bốt đã bày trò cưỡng bách nhập tịch vào năm 1952-53 để kiểm soát ngoại kiều, nhất là Việt Kiều, ông không biết sao ?.

Trên đây, ông đã nói một cách hàm hồ về chuyện tài chánh mà thôi. Nhưng chính ông lại thừa nhận là từ năm 1948 ba nước đã có tiền riêng kia mà. Mặc dù là chịu ép vào Liên Bang Đông Dương, nhưng không phải vì thế mà hoàn toàn giống như một chính phủ trên vấn đề hành chánh, văn hoá. Việt Nam, Cam Bốt... vẫn có những thủ tục khác nhau về quyền công dân của mỗi nước. Đặc biệt đối với Nam Kỳ là trực thuộc Pháp hoàn toàn, nên chế độ lại khác hơn Trung Kỳ, Bắc Kỳ...

Ngay trên đất nước Việt Nam mà chúng còn không cho phép đi vào lãnh thổ Cao Nguyên Trung Phần, huống chi Cam Bốt ?

Điều tôi muốn nói ở đây là từ 4/6/1954 thì Quốc Gia Việt Nam đã hoàn toàn độc lập, nghĩa là trước khi ông về thì Cam Bốt và Việt Nam là hai quốc gia độc lập, có chủ quyền riêng.

Vậy thì lúc đó ông đang là “công dân” của nước Cam Bốt, thì không lý do gì để ông có thể đăng ký làm lính Việt Nam. Chính ông viết rõ là ông sinh tại Cam Bốt nên có Passsport vĩnh viễn, khác với những người tạm cư; nghĩa là muốn ra vào quốc gia Cam Bốt hay Việt nam... đều phải có phép của chính phủ liên hệ, chứ không phải chính phủ Liên Bang Đông Dương.

Ông đem chuyện mấy năm trước mà ngụy biện vào lúc ông về là hoàn toàn không đúng. Tôi nhắc lại là Quốc Gia Việt Nam đã không còn trong cái gọi là Liên Bang Đông Dương từ 4/6/1954.

Ông về nước tháng 8/1954, nhưng ông Ngô Đình Diệm đã về nước thay ông Bảo Lộc từ tháng 6/1954; vậy thì ông lấy cái Liên Bang Đông Dương làm sao được hả ?

Ông dùng mấy chữ “một nước Đông Dương” là hoàn toàn không trúng vào đâu cả. Nó không phải là một nưóc, mà là một Liên Bang. Do đó luật lệ của mỗi nước (bang) khác nhau. Ngay trên đất Việt thì Nam Kỳ, Trung Kỳ, Bắc Kỳ vẫn có những luật khác nhau. Ngụy biện vừa thôi.

Ông viết:

Cái NGU thứ 3 :

*Trước khi gia nhập vào Hải Quân VN, Võ Văn Sáu đã về VN quê ở Vũng Tàu chơi một tháng. Và khi ghé qua Sàigòn đọc được tin Hải Quân VN tuyển mộ (áp-phích dán đầy đường Sàigòn). VVS liền tới Phòng Tuyển Mộ Hải Quân ở số 198, Đại lộ Trần Hưng Đạo, Sàigòn (cũng là BTL/HQ), xin một bộ hồ sơ. Liền khi trở về Cambốt VVS xin giấy trích lục khai sanh và bản “tư pháp lý lịch số 3” ở  toà án  Kompong-Cham; giấy xác nhận cư trú, v.v… Sau đó ra bưu điện gởi bảo đảm toàn bộ hồ sơ xin gia nhập Hải quân thẳng về Phòng Tuyển Mộ Hải Quân. Sau đó ít lâu, nơi đây chấp thuận hồ sơ và gởi lịnh triệu tập (Convocation) tới địa chỉ của tôi ở Cambốt. Cầm lịnh triệu tập nầy tôi bay về Sàigòn, vào trình diện Phòng Tuyển Mộ (nằm chung với BTL/HQ). Vì lý do chúng tôi có lịnh Convocation nên nơi đây nhận ngay trong ngày và tức thì chuyển tới tạm trú tại UM.1 (Đơn vị Hải Quân Miền Nam số 1) ở Thị Nghè. Ngày 7-8-1954 VVS lên chiếc LST tên “Orne” của Pháp ra Nhatrang cùng với 3 tân binh sĩ quan, sau nầy là HQ Đại tá Nguyễn Phổ; HQ Đại tá Vũ Trọng Đệ và HQ Trung tá Dương Văn Quí (ông Quí sau nầy là anh rễ của tôi...”

Tôi cắt ngang đây để chỉ rõ những sai lầm trí mạng của Hải Quân Thiếu Úy Võ Văn Sáu”.

Ông bảo rằng ông lấy đơn tại Bộ Tư Lệnh Hải Quân vào năm 1954 là tự chứng tỏ ông chẳng biết gì về Hải Quân cả.

Trên nguyên tắc, Hải Quân Quốc Gia Việt Nam được hình thành từ ngày 06-3-1952; nhưng thực tế chẳng có gì. Lúc đó mới chỉ có 9 ông HQSQ khóa 1; trong đó ông Lê Quang Mỹ là một Thiếu Úy Lục Quân được đào tạo nên được mang Thiếu úy, còn tám vị khác mang Chuẩn Uý. Đến cuối năm 1954 ông ấy mới là Thiếu Tá. Thiếu Tướng Trần Văn Đôn là Trưởng Ban Hải Quân đầu tiên. Đến 20-8-1955 mới có nghị định thành lập Bộ Tư Lệnh Hải Quân và do Thiếu Tá Mỹ làm Tư lệnh. Như vậy, tháng 8/1954 làm gì có Bộ Tư Lệnh Hải Quân mà ông xin và nộp hồ sơ ? Ông có nhớ lộn là nạp hồ sơ cho Việt Minh không vậy ? Ông có nhận là nói bậy chưa hả ? Nếu không có tài liệu, ông có thể hỏi các vị chỉ huy cao cấp Hải Quân, các nhà nghiên cứu Hải Quân VNCH... để xem tôi nói đúng hay sai.

Điều thứ hai sai lầm mà viết kiểu Tú Gàn bằng cách ghi tên người này, người kia, ngày tháng... để làm mờ mắt thiên hạ:

“Ngày 7-8-1954 VVS lên chiếc LST tên “Orne” của Pháp ra Nhatrang cùng với 3 tân binh sĩ quan, sau nầy là HQ Đại tá Nguyễn Phổ; HQ Đại tá Vũ Trọng Đệ và HQ Trung tá Dương Văn Quí (ông Quí sau nầy là anh rễ của tôi...”

Ở đây, ông nói có một chút đúng về ba vị trên; và đây tôi tặng danh sách khóa 5 SQHQ:

Đinh-Công-Chân, 2) Lê-Triệu-Đẩu, 3) Vũ-Trọng-Đệ. 4)Nguyễn-Trọng-Hiệp, 5) Đặng-Trung-Hiếu, 6) Nguyễn-Công-Hội, 7) Nguyễn-Văn-Hớn, 8) Trần-Văn-Lâm, 9) Phan-Phi-Long, 10) Nguyễn-Văn-May, 11) Hoàng-Cơ-Minh, 12) Hà-Văn-Ngạc, 13) Nguyễn-Thanh-Nhàn, 14) Nguyễn-Phổ, 15) Lưu-Đình-Phú, 16) Trần-Bình-Phú, 17) Phan-Phi-Phụng, 18) Dương-Văn-Quý, 19) Vũ-Ngọc-Riễm, 20) Nguyễn-Tam, 21) Nguyễn-Viết-Tân, 22) Trịnh-Kim-Thanh, 23) Nguyễn-Hữu-Tố

Nhưng ông Sáu chụp hụt mất rồi, vì khóa 5 SVSQHQ khai giảng ngày 27-7-1954 và ra trường tháng 5/1955; vậy thì làm gì có chuyện Võ Văn Sáu cùng đi với các vị khoá 5 vào ngày 07-8-1954 ? Thông thường thì tại bất cứ quân trường nào, các khoá sinh phải trình diện trước một vài tuần để nhận lãnh các thứ cần thiết và học cách đi đứng... để chuẩn bị Khai Giảng, chứ làm sao đi trễ quá vậy hả ông Sáu ?

Ông tự đoc lại đoạn này để thấy chuyện bá vơ của ông:
“Liền khi trở về Cambốt VVS xin giấy trích lục khai sanh và bản “tư pháp lý lịch số 3” ở toà án Kompong-Cham; giấy xác nhận cư trú, v.v… Sau đó ra bưu điện gởi bảo đảm toàn bộ hồ sơ xin gia nhập Hải quân thẳng về Phòng Tuyển Mộ Hải Quân. Sau đó ít lâu, nơi đây chấp thuận hồ sơ và gởi lịnh triệu tập (Convocation) tới địa chỉ của tôi ở Cambốt”.

Cả đoạn này ông minh định rõ ràng ông là “công dân Cam Bốt” và hiện đang ở Cam Bốt, thì không lý do gì mà Ban Hải Quân (không phải Bộ Tư Lệnh) của Quốc Gia Việt Nam lại đi tuyển một công dân nước khác làm lính cho mình. Hai quốc gia lúc đó hoàn toàn độc lập cho nên không thể nào vi phạm luật pháp nước khác. Hơn thế nữa, danh dự Quốc Gia Việt Nam không cho phép chính phủ gửi giấy tờ tuyển quân đến một cá nhân đang là công dân nước khác.

Mọi liên hệ với nước ngoài phải do Bộ Ngoại Giao xét và trình Quốc Trưởng, Thủ Tướng quyết định. Lúc đó Ban Hải Quân chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong tổ chức chính quyền QGVN, thì làm gì được phép tuyển người nước ngoài làm lính ? Bên cạnh đó, hẳn người cầm quyền Việt Nam biết rõ rằng tại Cam Bốt thì tất cả cơ sở Việt Minh hoạt động rất mạnh, và chính quyền ấy đã thiên về Việt Minh, thì không lý do gì để chấp nhận Võ Văn Sáu.

Tôi không biết nhiều, nhưng cũng có dòm đến chuyện làm thế nào để xác nhận hồ sơ một cá nhân. Thế thì, đối với cái khai sinh tại nước ngoài, cái bản tư pháp lý lịch số ba của nước ấy không có giá trị gì cả. Nếu muốn xác nhận thì phải có thời gian điều tra đã chứ ? Làm gì có chuyện đọc hồ sơ Cam Bốt mà tin ngay hả ông trong khi Việt Minh đầy dẫy trong Việt Kiều tại Cam Bốt ? Nếu có, chỉ trừ trường hợp An Ninh Quân Đội, Cảnh Sát bị Nội tuyến mà thôi.

Tóm lại, Võ Văn Sáu là một tên CÁN BỘ VIỆT MINH XÂM NHẬP HẢI QUÂN VIỆT NAM, CHỨ CHẲNG PHẢI LÀ CÔNG DÂN CAM BỐT GÌ CẢ.

Cãi được thì cãi tiếp đi ông Sáu Hồ....


BQK-18-8-14



Bài 11

Ông Võ Văn Sáu viết:

“Năm 1954 tôi về nước vào Hải quân, cho tới khoảng năm 1958 mẹ chúng tôi, chú Hưng và các anh chị em mới hồi cư về VN. Chú Hưng nhờ có công hợp tác với ông Ngô Trọng Hiếu, Đại sứ VNCH làm cán bộ thông tin hoạt động chống VC trên đất Miên, từng bị Miên bắt bỏ tù, và Toà Đại sứ VN phải can thiệp, nên sau khi hồi cư được chánh quyền VNCH đón tiếp, ban khen và tuyển vào làm Cán bộ Thông tin VNCH…

Chẳng lẽ chú Hưng cũng như tôi, sanh đẻ ở Miên, nói tiếng Miên, không biết tiếng Việt, viết chữ Việt mà lại được thu nhận làm Cán bộ Thông Tin VNCH à? Sao NGU thế !”

Võ Văn Sáu cứ tung hoả mù, nhưng chuyện chính thì lơ đi, giỏi quá nhỉ ? Vấn đề là ông không giải thích rõ làm sao ông biết chữ Việt, chứ không phải tôi bảo ông không biết. Chính vì đẻ ở Miên, chỉ học ở Miên mà giỏi tiếng Việt mới là chân tướng Võ Văn Sáu, Võ Văn Hưng.

Ở đây tôi xin nhắc bà con một điều là, số Việt Kiều đầu tiên ở Miên vốn là các tên thư lại Ki Tô giáo chuyển qua làm tay sai cho Pháp. Số sau đó là cũng Pháp đưa qua vì “bị nhà Nguyễn diệt đạo”. Bởi vì Miên là một quốc gia Phật Giáo, họ không chịu “cải đạo” nên bọn Ki Tô Pháp đưa người Việt qua làm công tác “giáo vận”. Một số khác bị Pháp bắt qua trồng cao su. Một số tìm đường làm ăn, nhất là ngư dân. Một nhóm đặc biệt là Cán Bộ Đông Dương Cộng Sản Đảng hoạt động và ở lại “nắm chốt”. Tôi không biết chắc là gia đình ông Võ Văn Hoa thuộc dạng nào. Nhưng theo Võ Văn Sáu thì có lẽ nhà ông thuộc Ki Tô và phục vụ Cần Lao -ĐDCS đảng chăng ?

Hỏi như thế, nhưng như vừa trình bày, anh em Võ Văn Sáu “mạo hoá” hồ sơ là sinh ở Miên, nhưng thật sự, tôi nói một trăm phần trăm là Cán Bộ Việt Minh gài vào. Không biết bằng cách nào mà anh em Võ Văn Sáu không học mà giỏi chữ Việt đến nỗi anh thì Biên Tập Viên Bộ Tư Lệnh Hải Quân, em thì thì Trưởng Ty Thông Tin một Quận ở Sài Gòn được. Tôi đố ông Võ Văn Sáu phá vỡ được kết luận này.

Một điều đáng ghi nhận khác là khi ông “đại giáo sỹ” Lê Hữu Từ làm đại cố vấn cho Hồ Chí Minh; giáo sỹ Lê Văn Vui làm cố vấn tôn giáo thì lực lượng Ki Tô đã gắn chặt với Việt Minh rồi. Chính Giáo Hoàng La Mã Pius 12 đã bảo: “các con chống cộng hay theo cộng cũng là yêu nước”. Vì vậy Ki Tô và Việt Minh là hai cái tay tự đánh nhau cho cơ thể Mẹ Việt Nam tàn tạ để chúng thống trị mà thôi. Điều mà qua hai mươi năm chinh chiến thì ai cũng thấy rằng đại đa số Tình Báo cao cấp của miền Bắc xâm nhập miền Nam đều là Ki Tô Giáo. Chúng tôi từng ngồi với nhau để tìm câu trả lời về liên hệ giữa Cụ Diệm-Cụ Hồ, nhưng vẫn khó hiểu được tại sao cụ Hồ “bắt” (tay) cụ Diệm sáu tháng mà không giết. Thế rồi khi đưa Cụ Diệm về Hà Nội thì Cụ Võ Nguyên Giáp kêu Cụ Ngô Đình Nhu qua nhận....Nhưng có lần chúng tôi suy nghĩ về “cành Mai Đỏ” mà Cụ Hồ tặng Cụ Diệm được chưng một cách trang trọng tại Dinh Độc Lập mới vỡ lẽ. !!!

Những người ngây thơ cứ tưởng Võ Văn Sáu “đánh” Cụ Ngô Đình Diệm, nhưng với tôi thì Võ Văn Sáu đâu che kín được khuôn mặt gian manh. Cứ tự hỏi tại sao cụ cố Luật sư Nguyễn Văn Chức và nhiều vị đại Cần Lao Ki Tô mà yễm trợ tên đánh “lãnh tụ” của họ thì thấy rõ những tính toán “siêu việt” của GH Hoàn Vũ La Mã.

Nó “đánh” vốn là “đánh trống” để thúc giục đoàn quân Cần Lao-Ki Tô tiến tới. Nó chống Cộng là để thực hiện âm mưu bỉ ổi của Hoàn Vũ La Mã, vì chống hay theo cũng là lệnh Chúa. Nó đánh để tạo ra những tranh chấp hầu xé nát cộng đồng Dân Tộc Việt; để quên đi cái đảng Cộng Sản đang đày đoạ người Việt ở trong nước.

Từ Ngô Đình Diệm đến Nguyễn Tín (Chân Tín), Nguyễn Văn Lý, Lê Thị Công Nhân, Cù Huy Hà Vũ... đều là thánh cả. Thánh Rô Ma !!!

Buồn thay cho ông Võ Văn Sáu khi gượng gạo viết:

“Nên nhớ: Chuẩn Tướng Phan Hoà Hiệp và Bà Jackie Bông đều sanh trưởng ở Cambốt. Thân sinh của 2 vị ấy là BẠN của cha mẹ chúng tôi lúc còn nhỏ. Tướng PHH mất rồi, bà Jackie Bông còn đó. Chẳng lẽ 2 vị ấy cũng là người Cambốt, không biết tiếng Việt à ?

Có NGU thì cũng NGU vừa phải thôi chứ !?”

Tôi không biết thằng nào ngu cả, ông Sáu ạ. Tôi nghe trong Youtube khi tướng Hiệp quá vãng thì người ta nói rõ ràng Cụ Phan Hoà Hiệp sinh ra tại Thừa Thiên Huế; Cụ học khóa 1 Sĩ Quan Đập Đá- Huế. Vậy sinh ở Cam Bốt nằm ở tài liệu nào ? Cha Võ Văn Sáu làm sao là bạn của Thân phụ Cụ Phan Hoà Hiệp ?

Còn bà Jackie Bông vốn sinh tại Cam Bốt, nhưng bà du học và đỗ đạt ở bên Pháp. Gặp Cụ Nguyễn Văn Bông và kết hôn. Vậy thì Võ Văn Sáu làm sao so sánh nhỉ ?

Đem thân phận của một vị tướng có xuất thân là khóa 1 Sỹ Quan; đem thân phận một người đỗ đạt cao mà so với “chú bé” Việt Minh ba xạo được sao hả ? Người ta có nguồn gốc rõ ràng, có học, có đỗ đạt, có làm quan...., còn chú VM lại giấu đầu giấu đuôi có giống ai đâu sao không thẹn hả ?

Nhân ông Võ Văn Sáu nhắc đến bà quả phụ Nguyễn Văn Bông Viện Trưởng Quốc Gia Hành Chánh VNCH, tôi xin phép nhắc quý độc giả để biết bộ mặt thật của “bọn tình báo cộng sản” nghe chơi. Qua Email:


From: Gop gio
To: thaoluan9@yahoogroups.com; diendancongluan@yahoogroups.com;
PhoNang@yahoogroups.com; DienDanCongLuan@yahoogroups.com
Sent: Sun, 14 Sep 2008 11:32 pm
Subject: [PhoNang] Re: [DIEN DAN CONG LUAN] [HOATUDO] TRAN THANH: Ai Giet GS Nguyen Van Bong

Võ Văn Sáu viết về cái chết của Giáo Sư Nguyễn Văn Bông như sau:

Thưa Quý Diễn Ðàn,
Tôi xin được góp chút ý kiến về cái chết của GS NGUYỄN VĂN BÔNG. Tôi chỉ nêu ra một số sự kiện cụ thể để có thể chứng minh chính CHÁNH QUYỀN VNCH là thủ phạm. Nói rõ hơn chính là Thủ tướng TRẦN THIỆN KHIÊM.
1.-Người Mỹ không muốn VNCH trở thành chế độ QUÂN NHÂN TRỊ - Họ không muốn một chế độ mà từ Tổng thống, Thủ tướng, các Chỉ huy Cảnh Sát, các Tỉnh trưởng, Quận trưởng... đều là QUÂN ÐỘI CHỈ HUY và phát sinh ra nạn THAM NHŨNG, luôn bị Quốc Hội và báo chí Mỹ chỉ trích... mỗi khi XIN TIỀN để VIỆN TRỢ cho VNCH...
2.- Người Mỹ muốn ông THỦ TƯỚNG phải là người DÂN SỰ để có thế ăn nói với Quốc hội Mỹ.
3.- Chuyện Tổng thống Thiệu đã mời GS BÔNG làm Thủ tướng, và GS BÔNG đã nhận lời là có thật.
Bởi vậy Tướng Trần Thiện Khiêm mới ra tay:
a)- Viên tài xế của GS Bông nguyên là Cảnh sát thuộc Sở Bảo Vệ Yếu Nhân biệt phái qua lái cho GS Bông vừa là tài xế, vừa là Cận Vệ.
b)- Vào sáng ngày 10-11-1971, đột nhiên tên tài xế này xin GS Bông được nghỉ vì có chuyện nhà. GS Bông đồng ý và ông tự lái xe một mình.
c)- Khi xe GS chạy tới ngả tư đường Cao Thắng và Phan Thanh Giản khoảng 12 giờ trưa... thì xe phát nổ.
Chất nổ là một trái mìn định hướng CLAYMORE của quân đội được gài phía sau cốp xe. Sức nổ dồn về phía trước, khiến băng ghế sau ép người Giáo sư bẹp dí vào tay lái. Cảnh sát phải đem mỏ hàn cắt sắt mới đem xác GS ra được.
Xin chú ý:
* Nếu là mìn VC ném dưới gầm xe thì xác GS Bông sẽ bị tung lên, và dưới mặt đường sẽ tạo ra một lổ thủng lớn.
* Ðàng này mặt đường vẫn bằng phẳng. Xác GS Bông bị ép về phía trước, như vậy chính là mìn Claymore. Vậy ai là thủ phạm đặt bom nếu không phải là viên tài xế thừa lịnh các xếp?
* Việc tên tài xế là NGHI CAN quan trọng nhứt lại không bị bắt điều tra đủ trả lời các nghi vấn. Cuối cùng cảnh sát đổ cho VC là yên chuyện. Bọn VC cũng muốn nhận mình là Sát Thủ để khoe khoang!
* Nên nhớ, Tướng KHIÊM ngoài chức vụ Thủ tướng, ông ta còn nắm luôn hai bộ QUỐC PHÒNG (Quân Ðội) và Bộ NỘI VỤ (Cảnh sát). Ông ta muốn sai đàn em làm gì mà chẳng được!?
Tuy nhiên, trong vụ ám sát dơ bẩn này có thế có sự đồng ý của TT Thiệu.
* Từ sau Thiệu Khiêm nhận lịnh CIA giết 2 ông Diệm+Nhu rồi tìm cách đổ tội cho thầy trò tướng DVM, rồi được tưởng thưởng Thiệu làm Tổng thống và Khiêm làm Thủ tướng. Cả hai uống máu ăn thề với nhau, củng cố guồng máy thật chặt chẽ để BÁM QUYỀN muôn năm.
Vì sợ người Mỹ lúc muốn thay ngựa lại làm đảo chánh giết mình. Bởi vậy Thiệu giao cho Khiêm làm thủ tướng kiêm luôn 2 Bộ QP và NV, và đưa đàn em Quân Ðội nắm luôn Cảnh sát, các Tỉnh trưởng và Quận trưởng. Dùng lợi lộc để mua chuộc, các đàn em tha hồ tham nhũng để MUA sự trung thành!
Bởi vậy, khi người Mỹ bảo mời GS Bông làm Thủ tướng Thiệu cứ mời, rồi để Khiêm DIỆT TỪ HẬU HOẠN, nếu Dân Sự Hoá chánh quyền thì chiếc ghế cả 2... cũng sẽ lung lay... hết tham nhũng.
* Vụ án CÒI HỤ LONG AN là tột đỉnh của chế độ THAM NHŨNG. Vậy thì đừng hỏi tại sao Mỹ phải bỏ rơi!?
* Người Mỹ muốn chánh quyền mạnh, dân chủ hầu chống Cộng có hiệu quả để họ có thể rút quân. Họ áp lực không được, đảo chánh cũng không được...trong khi Quốc Hội phản đối, dân Mỹ phản đối... nên họ đành thương thuyết với quan thầy Trung Cộng của VC để họ RÚT QUÂN TRONG DANH DỰ và cho VNCH...chết luôn!
GÓP GIÓ”


Tôi trích hết cả Email kẻo ông Võ Văn Sáu cho là tôi hại ông. Ở đây, tôi cũng không đưa nhận định của mình ra, mà ghi nhận vài người trả lời Võ Văn sáu.

Sau đó, có ngay phản hồi của một vị khác trong Email sau đây. Tôi xin phép bỏ dấu cho dễ đọc:

––- Forwarded Message ––
From: “amsfv@aol.com”
To: PhoNang@yahoogroups.com; thaoluan9@yahoogroups.com;
diendancongluan@yahoogroups.com; gopgionews@yahoo.com
Sent: Monday, September 15, 2008 12:31:40 AM
Subject: Ai Giet GS Nguyen Van Bong

Thưa Quý Diễn đàn,
Tôi hoàn toàn không có ý bàn về việc ai đã giết GS Bông....
Chỉ vì thấy Ông/Bà Góp Gió nói rằng GS Bông bị giết bằng mìn Claymore, tôi xin đượcc góp ý như sau (những gì còn nhớ từ thời còn đượcc huấn luyện tại Quân trường):
* Mìn Claymore là một loại mìn chống người, được dùng trong việc phòng thủ...
* Thường đặt ngoài hàng rào các căn cứ và nối vào bằng hai sợi dây đến bộ phận kích hỏa... và chỉ có thể phát nổ khi được nhấn xuống bộ phận kích hỏa...
* Ngay bây giờ với đà tiến bộ của kỹ thuật có thể xử dụng bằng remote, nhưng vào thời gian của những năm xưa của thập niên 70, và cùng thời gian được trang bị cho QLVNCH thì làm gì có REMOTE...
* Như thế thì làm sao Ông/Bà Góp Gió có thể cho rằng mìn Claymore đã được gắn trên xe GS Bông rồi phát nổ, giết GS...
* Không những thế mìn Claymore không được coi là những loại mìn có thể chôn hay đặt vào những BÃI MÌN...vì nó sẽ không tự kích hoạt được (phát nổ), ngay khi xử dụng vào việc phòng thủ, sau khi đã đặt đúng vị trí, chỉ ngụy trang chứ không chôn xuống đất...
Xin vài hàng góp ý...
Không muốn tham dự tranh luận gì cả...
Chấm hết...
BMH
Washington, DC”.


Vị này nói khiêm tốn, nhưng sự thật đúng như thế. Tôi không bàn thêm chuyện này.

Vấn đề mà tôi đặt ra là: Tại sao Võ Văn Sáu viết chuyện trên một cách chủ quan là:”CHÁNH QUYỀN VNCH là thủ phạm” ???

Theo hiểu biết của tôi, thì từ khoảng năm 1940 đến nay, tất cả cơ quan tình báo quốc tế cũng như quốc gia đã phát triển một cách dữ dội. Các phương tiện càng ngày càng tinh xảo; những thủ thuật càng ngày càng tinh vi. Do đó, mỗi cơ quan tình báo đều phải có một bộ phận gọi là “lượng giá tình báo” hầu mang lại một kết quả tương đối. Cơ quan này phải đọc hết tất cả báo cáo, văn kiện, chứng từ...rồi mới cùng nhau đưa ra một kết luận. Mặc dầu có chính xác đi nữa, nhưng việc dùng nó ra sao là quyền người cầm quyền tối cao.

Nhắc như vậy để thấy rằng Võ Văn Sáu là một người hàm hồ. Võ Văn Sáu không nhận ông là nhà tình báo, thì những điều ông viết ai mà tin được ? Thế tại sao ông phải đưa ra kết luận như thế ?

Ngay khi viết chắc rằng đó là mìn Claymore thì Võ Văn Sáu đã tự lột mặt nạ ông xuống. Nếu không phải ông ngồi bấm mìn, thì làm sao trái Claymore có thể nổ sau khi xe đã chạy một đoạn đường ?

Để có thể hiểu rõ, tôi trích một đoạn ngắn định nghĩa:

“Mìn M18A1 Claymore gồm vỏ màu ô liu, có hình dáng là một phần của hình trụ, lồi về phía trước. Trên vỏ, phần mặt lồi có dòng chữ "Front Toward Enemy", đó là mặt trước của mìn, mặt này phải đặt hướng về phía đối phương. Vỏ của mìn phần lồi ở phía trước có rất nhiều viên bi, các viên bi này là nguồn sát thương chủ yếu khi mìn nổ. Thân mìn có nhồi thuốc nổ C-4.

Khi mìn nổ, tạo ra một vùng sát thương, với 700 mảnh sát thương là các viên bi bay với vận tốc 1.200 m/s.

Thế thì, nếu là một người nghề nghiệp, người ta phải xem trên thân thể nạn nhân có dấu vết các viên bi hay không trước đã. Vì trong mìn có C4 nên có sức ép là chuyện chắc; nhưng sức ép này không cao lắm mà chỉ là sức đẩy cho các viên bi bay đi mà thôi. Vì vậy, Võ Văn Sáu qua hớ hênh khi kết luận kiểu du kích, chứ biết gì chuyên môn mà nổ ?

Các nhà tình báo trong ngoài nước đã nói gì, báo chí đã nói gì, nhân chứng nói gì...Võ Văn sáu đều không đưa ra được một chứng minh nào cả, thế mà ngang nhiên tuyên truyền chạy tội cho CSVN !

Tôi không muốn dài dòng vấn đề “kỹ thuật hai mặt”, mà ngay đây, xin giới thiệu bài trả lời của bà Jackie Bong sau đó, và chỉ xin trích một ít thôi:

“Trả Lời bài viết của Ông Trần Thanh và Góp Gió (10-2008)....

Ngày 15/9/2008 tôi [Jackie Bông] đọc được trên Internet vài cuộc tranh luận liên quan đến bài “Ai Giết Giáo sư Nguyễn Văn Bông” của tác giả “Trần Thanh - September 2007” được phổ biến trên các mạng http://tinparis.net và http://www.vietnamexodus.org.
Ngày 16/9/2008, tôi tìm đến http://tinparis.net và đọc lại bài viết này, trong đó có những chi tiết tôi muốn nói lên để làm sáng tỏ sự việc. Sau đây là phần minh xác của tôi:
1.Những chi tiết được “Góp Gió” nêu ra không đúng sự thật.

2.Tôi không bao giờ “tố cáo đích danh Thủ tướng Trần Thiện Khiêm là đã giết hại chồng tôi” với bất cứ cơ quan nào....
Hai nữa, nếu thật sự tôi có bằng chứng là cựu TT Khiêm giết hại chồng tôi thì tôi đã kiện ông ấy từ lúc ở Việt Nam hay ngay tại bên Mỹ, nhứt là luật Hoa Kỳ không cho phép những kẻ sát nhân được vào di trú sinh sống nơi đây.....
Cuối cùng, Ðại Sứ Hoa Kỳ, ông Ellsworth Bunker có đến thăm tôi sau khi GS Bông mất và đã nói rõ với tôi là Cộng Sản giết hại chồng tôi. Vài tháng sau đó, trước khi các thủ phạm bi bắt, tôi có dịp đi qua Hoa Thịnh Ðốn. Ðại Sứ Martin Herz, bạn thân của chúng tôi đã từng làm việc tại Tòa Ðại Sứ Hoa Kỳ tại Saigon, và đang làm việc tại Bộ Ngoại Giao Mỹ lúc bấy giờ, cũng đã xác nhận với tôi là có hồ sơ Việt cộng giết hại GS Bông.

3.Người tài xế lái xe cho GS Bông được học Viện Quốc Gia Hành Chánh mời làm việc từ trước khi GS Bông bị ám sát hụt lần đầu tiên năm 1968 chớ không phải là “một cảnh sát thuộc Sở Bảo Vệ Yếu Nhân biệt phái qua vừa là tài xế vừa là cận vệ” như Góp Gió viết trong 3. a). Trong phần b) không có việc “tài xế đột nhiên xin được nghỉ vì có chuyện nhà. GS Bông đồng ý và tự lái xe một mình.” Tôi xin nói rõ là anh tài xế đang lái xe khi xe bị bom nổ tung nên anh và người cận vệ số 1 ngồi phía trước bên mặt cửa xe bị văng xuống hai bên đường bất tĩnh và cả hai bị thương nhẹ. Nếu “GS Bông tự lái xe một mình” thì Ông đã thoát chết vì chỉ bị thương nhẹ mà thôi như hai người ngồi phía trước xe.

4.Người cận vệ thứ 2, đáng lẽ đi xe gắn máy lái theo xe hơi như mọi khi, hốt được hụi để có số tiền sửa nhà, đúng ngày hôm đó (theo lời bà vợ đương sự kể lại cho tôi biết). Ông ấy nói với GS Bông là bị bệnh để được ngồi trong xe vì sợ bị giựt tiền cho nên GS Bông đồng ý cho ông ta ngồi phía trước giữa tài xế và cận vệ số 1.Vì thế mà cận vệ số 2 bi kẹt chính giữa phía trước xe cho nên khi bom nổ đốt cháy một lượt với GS Bông ngồi phía sau xe....
6. Ba thủ phạm Việt Cộng sau đó không lâu đã bị bắt và đã thú tội...

Nay kính,
Jackie Bông



Rõ ràng tất cả những điều Võ Văn Sáu tung ra không trúng một cái nào. Từ mìn Claymore, tài xế xin nghỉ, GS Bông lái một mình, người của Sở Bảo Vệ Yếu Nhân....đều rơi vô quần bà chằng cả. Vậy thì ông ta viết như thế để làm gì ?

-Một là chạy tội sát nhân cho CSVN.

-Hai là đổ tội cho chính phủ VNCH.

-Ba là gây chia rẽ cộng đồng người.

-Bốn là tạo tranh cãi để đồng bào quên đi tội ác CS.

-Năm là đánh hạ uy tín của những vị lãnh đạo miền Nam trước đây để thủ tiêu các Hội Đoàn, Đoàn thể....


Những chuyện rõ ràng và có chứng nhân thực sự như thế mà Võ Văn Sáu dám ngang nhiên bóp méo, thì chuyện gì ông ta không dám làm ? Do đó, những nhà lãnh đạo Phật Giáo mà hai kẻ thù Ki-Cộng đều ghét thì sao Võ Văn Sáu không chửi chứ ? Một trong những người ấy là Đại Lão Hoà Thượng Thích Chánh Lạc.

Ngay cả chính tôi mà Võ Văn Sáu dám hả mồm bảo tôi là Cộng Sản, thì mấy ông Thầy tu sao dám chống Sáu Hồ Con ?

Nhưng gặp tôi thì e không như ông tưởng đâu, hỡi Võ Văn Sáu.

Xin cám ơn bà Nguyễn Văn Bông đã dùng váy trùm đầu tên gián điệp con này.



BQK-18-8-14





Bài 12

Ông Võ Văn Sáu viết:

“Cái NGU thứ 4:

*Trong thời gian VVS học ở Nhatrang do các huấn luyện Hải quân Pháp đào tạo. Theo các bạn các khoá sau kể lại, tới giữa 1955 mới có huấn luyện viên tiếng Việt dạy kèm. (Tôi không biết rõ lúc nào thì Pháp hoàn toàn rút khỏi TTHL/HQ Nhatrang). Vào thời gian đó thì các học viên đòi hỏi phải có trình độ căn bản Pháp ngữ mới theo học được --đặc biệt là phải đậu cao từ hạng 1 tới 3, hoặc 4… mới được tuyển chọn đưa lên học khoá Maistrancier. Vào thời kỳ tôi học, có 2 khoá Sơ Đẳng song song “A & B”. Khi tốt nghiệp Sơ Đẳng, các người đậu cao của 2 khoá được nhập lại thành một khoá Maistrancier. Vì thế đừng ai ngạc nhiên, khi tôi học khoá 8 Sơ Đẳng, nhưng lại học khoá 7 Maistrancier”.

Vì đoạn này quá dài, nên tôi xin cắt ra nhiều phần để trình bày rõ ràng, và tôi chỉ chú trong những phần quan trọng mà thôi.

Xin quý vị đọc cẩn thận lại đoạn:

“Theo các bạn các khoá sau kể lại, tới giữa 1955 mới có huấn luyện viên tiếng Việt dạy kèm. (Tôi không biết rõ lúc nào thì Pháp hoàn toàn rút khỏi TTHL/HQ Nhatrang)”.


Điều này chứng tỏ rằng ông Võ Văn Sáu đã rời khỏi Trung Tâm HLHQ Nha Trang “trước giữa 1955”. Thế rồi quý vị đọc lại bài trước đó của ông khi ông tự giới thiệu:

“3.- Tân binh Hải Quân tháng 8/1954 tại Trung Tâm Huấn Luyện Hải Quân Nhatrang.

4.- Từ tháng 8-1954 đến tháng 2-1955 học các khoá :

-Khoá 8 Sơ đẳng chuyên nghiệp ngành Trọng pháo & Khoá 7 Trung Đẳng Chuyên nghiệp Trọng pháo. (Maistrancier Canonier).

5.- Tháng 2/55 – 2/1957 Ra trường, xuống Quân vận hạm HQ-537”.


Ông viết rất rõ ràng, khúc chiết là: “Tháng 2/55 – 2/1957 Ra trường,”, chứ tôi nào thêm bớt chữ nào, số nào đâu ? Vậy thì tháng 2/1957 ông còn ở tại TTHLHQ Nha Trang kia mà, sao có chuyện nghe các bạn khóa sau nói lại chuyện giữa năm 1955 ?

Ông Võ Văn Sáu chối đường nào; và bằng cách nào mà ông chửi tôi ngu ? Tôi không trách ông chửi, mà chỉ cần ông giải thích hợp lý trước công luận. Còn ý khác sẽ trình sau.


Xin đọc tiếp “cái ngu thứ tư” của ông:

“*Như tôi đã nói rõ, sau khi ra trường Maistrancier, mang cấp bậc HS1 chuyên nghiệp (1chữ V xanh đậm, có 2 vạch chỉ xanh lợt – tựa như chuẩn úy, khác với HS1từ lính lên, mang 3 chữ V xanh đậm, không có 2 sợi chỉ xanh), phải đi thực tập trên tàu 18 tháng mới được lên Trung sĩ (điều nầy đòi hỏi phải được đơn vị trưởng phê điểm tốt, không thì mang lon HS1 dài dài vài năm là thường! Như tôi vì gián đoạn đi tàu biển, được đổi lên bờ, nên “thiếu” điểm phục vụ trên tàu (“hải vụ”) phải mất 3 năm sau mới lên Trung sĩ. Những anh em cùng khoá với tôi, đi tàu có điểm “hải vụ” cao, cuối cùng lên Đại úy, tệ lắm cũng Trung úy”.

Để mọi người hiểu một chút về việc việc huấn luyện thủy thủ thời Pháp tại Việt Nam, xin mời đọc một đoạn bài viết của cụ Tam Giang Hoàng Ðình Báu, một trong những thủy thủ đầu tiên tại TTHLHQ Nha Trang:

“Ngày 12 Tháng Bảy năm 1952, Trung Tâm Huấn Luyến Hải Quân Nha Trang bắt đầu huấn luyện khóa 1 Ðoàn Viên tức các thủy thủ chuyên nghiệp đầu tiên gồm 150 khóa sinh, sau đó 25 khóa sinh ưu tú được lựa chọn để theo học khóa 1 hạ sĩ quan (Maistrancier) tại Việt Nam và một số khoảng 12 người lần lượt qua Pháp học các lớp cao đẳng chuyên nghiệp, thời gian học tập là 8 tháng.Thời đó các thủy thủ Việt Nam đều là các chàng trai trẻ, khỏe, đẹp. Tùy khả năng và kiến thức, mỗi người được lựa chọn vào một nghề riêng và phải có trình độ tiếng Pháp khá nghĩa là phải biết nói và viết được tiếng Pháp, tương đương với lớp đệ tứ thời bấy giờ vì chương trình giảng dạy đều bằng Pháp ngữ và các giảng viên và huấn luyện viên đều là người Pháp”.


Ông Võ Văn Sáu nhập trường tháng 8/1954, nghĩa là dưới thời Pháp trực tiếp giảng dạy. Như thế, trình độ bắt buộc “phải tương đương lớp đệ tứ”, chứ sao là “đơ dzem, tờ roa dzem” như ông Sáu nói được ? Thứ hai, một học viên thủy thủ hải quân, sau khi học xong lý thuyết, thì bắt buộc phải thực tập trên tàu; nếu chưa thực tập thì làm sao cấp chỉ huy biết được khả năng mà chọn lựa, rồi cho học luôn Hạ Sỹ Quan ? Chính ông Sáu vẫn dạy tôi là: “phải đi thực tập trên tàu 18 tháng mới được lên Trung sĩ (điều nầy đòi hỏi phải được đơn vị trưởng phê điểm tốt, không thì mang lon HS1 dài dài vài năm là thường!”.

Tóm lại, chưa thực tập thì chưa thành thủy thủ, nói chi Hạ Sỹ Quan, phải không ông Sáu ?

Quý vị suy nghĩ xem: “Như tôi vì gián đoạn đi tàu biển, được đổi lên bờ, nên “thiếu” điểm phục vụ trên tàu”. Nhưng thực tế có một chút nào đúng như lời này không ?

Chính ông Võ Văn Sáu tự khai rằng:

“5.- Tháng 2/55 – 2/1957 Ra trường, xuống Quân vận hạm HQ-537.

6.- Tháng 2/1957 – 10/1961 về Bộ Tư Lịnh HQ/Phòng 5 (Biên tập viên báo Lướt Sóng, bút hiệu Võ Hữu Quyền)”.

Từ “tháng 2/1957 ra trường xuống Quân Vận Hạm, đến tháng 2/1957 về Bộ Tư Lệnh Hải Quân nó kỳ quái vô cùng. Kỳ quái ở chỗ là, tháng 8/54 đến tháng 2/55 thì học cả thủy thủ và Hạ Sỹ Quan (6 tháng), thế mà “tháng 2/1955 – 2/1957 ra trường, xuống hạm, và “tháng 2/1957 về Bộ Tư Lịnh HQ/Phòng 5”; như thế nghĩa là ông dùng cái “hạm” để về Sài Gòn, chứ có xuống để làm gì đâu mà bảo gián đoạn ? Từ khi nhập trường cho đến về BTL Võ Văn Sáu không hề thực tập một giây, thì “gián” cái gì vậy hả ? Ông viết rõ ràng là đến tháng tháng 2/1957 ông mới ra trường chứ ai biết. Vậy thì: “5.- Tháng 2/55 – 2/1957 Ra trường”, nghĩa là gì, nếu không phải là ông học tiếp (hay dạy) HAI năm nữa tại TTHLHQNT ? Như vậy, Võ Văn Sáu học hay dạy luôn BA khóa SQHQ từ khóa 5, khóa 6 và khóa 7. Thiệt là kinh khủng ! (Khoá 5 khai giảng ngày 27/7/1954...Khóa 7 nhập trường ngày 06-01-1956, thi tốt nghiệp khoảng tháng 4-5/ 1957, mang lon Thiếu uý tại Sài Gòn tháng 6/1957, không có lễ mãn khóa chính thức).

Tất cả những điều trên đây chứng tỏ Võ Văn Sáu “PHỊA” ra chuyện để nói rằng mình là Hải Quân, chứ ông ta không biết gì về Hải Quân cả. Y chang Võ Văn Ái PHỊA chuyện ông ta học trường Sorbonne... dạy Phật Học...vậy.

Lại quá tức cười khi đọc:

“*Cũng cần nói rõ thêm, tuy ngành của tôi là Trọng pháo, nhưng vì nhu cầu công vụ đặc biệt (biên tập tờ Lướt Sóng) tôi được đưa lên phục vụ ở bờ, cấp chỉ huy cũng cử tôi đi học vài khoá như Tình báo Cây Mai, CTCT để hợp thức hoá việc làm trên bờ, coi như chuyển ngành qua CTCT vì nhu cầu công vụ. Chẳng có gì lạ cả”.

Chuyện này của ông Võ Văn Sáu thiệt là ĐỘC ! Ông nói ông sinh ra và lớn lên tại Cam Bốt, nghĩa là công dân Cam Bốt, học tiếng Cam Bốt, mùi phân cũng Cam Bốt, làm con cháu vua Campu...thế mà bỗng nhiên ông trở thành lính biển Việt Nam ? Rồi thì ông học hai khóa...rồi thì “từ tháng 2/55- tháng 2/57 ra trường”, xuống HQ 537 và bay lên BTT/HQ ngay tức khắc “vì nhu cầu công vụ đặc biệt (biên tập tờ Lướt Sóng”...như vậy có nghĩa là Việt Nam đã hết người biết chữ a, bê...rồi sao ? Bộ Tư Lệnh Hải Quân chỉ là những “người khùng” sao hả ? Tuyển chọn Biên Tập Viên của một tờ báo cao cấp nhất của một quân chủng, sao lại chỉ “cung thỉnh” thằng Mọi Miên về ? Võ Văn Sáu xin học cấp thủy thủ, nghĩa là thấp nhất, không hề có cái bằng lớp ba của Việt Nam, thì bằng cách nào mà ông Tư Lệnh Hải Quân biết tài của “Sáu Hồ” mà “triệu thỉnh lai lâm” ? Tại TTHL/HQ Nha Trang, Võ Văn Sáu đã làm được những thành tích vô thượng nào mà CHT Trung Tâm này thấy ông “Sáu Hồ” xứng đáng được làm Biên Tập Viên đầu tiên của tờ báo Hải Quân ? Có phải là vì ông học thủy thủ HAI NĂM RƯỠI mà không cần thực tập ? Nhưng chưa thực tập thì chưa thành thủy thủ, phải không ? Thiệt là vui như “đười ươi”; LÁO NHƯ VẸM.

Đọc mấy chữ: “tôi được đưa lên phục vụ bờ”, mới thiệt là quái đản. Ông có xuống đâu mà lên ? BTL dùng HQ 537 là để thỉnh ông về BTL làm Biên Tập Viên kia mà ? Ông lại bố láo rằng Phòng 5 “đưa đi học vài khoá tình báo”. Mèng ơi, ông nói điều này là tôi nhớ chuyện người Quảng: “Eng không eng, đổ chó chó eng, đóng cửa gài theng, tắt đèng đi ngủ”. Nếu có dư cơm thì “cho chó eng”, chứ sao dư cơm cho “Sáu Hồ” eng mà đi học vài khóa tình báo để làm gì khi anh ta chẳng hề có liên hệ gì với ngành này ? Rồi lại đi học Chiến Tranh Chính Trị nữa chứ ? Nhưng sao TCTCT đào tạo tất cả khoảng bốn mươi khóa, mà đến năm 1973 mới có khóa 19 ? (tôi chưa rõ lắm-sẽ nói sau khi biết chắc).

Ông Võ Văn Sáu chửi tiếp:

“*Về Quân Vận hạm HQ-537. Tàu HQ-537 nguyên là loại LCU chuyên chạy đường sông, anh em Hải quân gọi là “con rùa” vì chạy chậm như rùa bò. Hải quân VNCH có 5 chiếc LCU mang số HQ-533, HQ-534, HQ-535, HQ-536 và HQ-537. Thế mà vẹm Khôi dám bố láo bảo rằng không có HQ-537 !?

Tôi viết rõ ràng là không có “Quân Vận Hạm 537”, mà chỉ có “Quân Vận Đỉnh 537”. Sao ông đui mù mà lại chửi tôi ? Giữa “hạm” và “đỉnh” nó cách xa nhau dài hàng ngàn cây số. Xin thí dụ tàu Mỹ để quý vị thấy: Tuần Dương Hạm chở 9,000 Tấn; Khu Trục hạm chở 8,000 tấn- loại mới lên đến 15,000 tấn; Dương Vận Hạm chở 3,000 tấn. Nhưng loại Tuần Duyên Đỉnh chỉ có 300 tấn. Ông nghĩ là tôi không biết gì về Hải Quân, nên mạnh miệng chửi lung tung à ? Hồ sơ Hải Quân tôi đọc quá nhiều, nên Võ Văn Sáu không thể nào thoát đâu. Chiếc HQ 537 chỉ là một quân vận đỉnh mà chính ông đã công nhận nó chỉ chuyên chạy đường sông. Vậy còn chửu nữa hay không ?

Một sai lầm khác là ông bảo chỉ có NĂM CHIẾC loại này. Điều ấy chứng tỏ ông không phải Hải Quân VNCH. Nó có MƯỜI SÁU CHIẾC mang số từ 533 đến 549. Vậy Võ Văn Sáu ăn trộm đâu mất Mười Một chiếc vậy cà ?

Cái lối “chém cây sống, trồng cây chết” của tên Đặc Tình Võ Văn Ái mà đem chơi với tôi được sao ? Các ông nghĩ rằng Chiến đỉnh 537 đã bị vất bỏ từ lâu, nên không ai tìm ra mà khảo chứng à ? Nên trừ mặt tôi ra nhé. Tại Trung Tâm HLSQHQ Nha Trang không hề có Quân Vận Đỉnh HQ 537, mà nó ở miền Nam; còn tại Nha Trang lúc đó chỉ dùng ba Tàu là HQ111, HQ112, HQ 113 để thực tập cho Sĩ Quan và Thủy Thủ. Đừng bố láo. Chiếc 537 thuộc loại LCU. Xem nè:

Landing Craft Utility.

Landing Craft Utility (LCU) were 314 ton, 119-foot (36m) amphibious assault ships designed to land tanks on beachheads. They were originally classified as the Mk.6 LCT. With a crew of 13, they had a top speed of 10 knots (19 km/h; 12 mph), and a range of 700 nmi (1,300 km) at 7 km (13 km/h). They were capable of carrying three or four medium or heavy tanks, or 150 tons of cargo, while armament consisted of two twin 20 mm guns and two .50 caliber machine guns.

Vậy thì “hạm” chỗ nào ?

Còn ba chiếc kia thì:

RVNS Hàm Tử (HQ-111)

12 February 1954

USS YMS-28

Scrapped 1958.

RVNS Chương Dương (HQ-112)

02/11/54

USS YMS-83

Scrapped 1964.

RVNS Bạch Đằng (HQ-113)

11 February 1954

USS YMS-78

Scrapped 1963


Ông lại chửi thật hay:

“Phải chăng tài liệu mà vẹm Khôi đưa lên là do hải quân VC cung cấp? Bởi vì có thể sau nầy mấy chiếc LCU quá cũ nên HQ/VNCH đã phế thải rồi, y như số phận của 2 chiếc Trợ Chiến Hạm Nỏ Thần (HQ-225) và Linh Kiếm (HQ-226)?”

Mời quý vị đọc nè:

-“Also the designation HQ-225 was used twice, first for the LSSL Nguyen Van Tru from 1954 until 1957, and after it was broken up for spare parts was given to the LSSL Nỏ Thần, later renamed Nguyen Van Tru in 1970”.


RVNS Le Trong Dam (HQ-226)

1955

USS LSSL-4

Sunk, 3 October 1970.


Hai chiếc này được sửa tại Đài Loan, rồi đổi lại tên, và tái dụng năm 1970. Cãi được thì cãi đi ông “Sáu Hồ” ?

Ông chơi tiếp:

“Về thời gian ở quân trường Nhatrang, tôi đã nói rõ từ tháng 8/54 đến tháng 2/55 tôi học 2 khoá sơ đẳng và trung đẳng CN trọng pháo. Vẹm Khôi đã lập lại ĐÚNG ở phần trên (chúng tôi in chữ xanh), nhưng phần dưới y lại cố ý nói tầm bậy để có cớ xuyên tạc ! Đúng là miệng lưỡi của con nhà Vẹm !”

Ở trên tôi đã nói rồi, nhưng phải nhắc lại là, ông viết rõ là “4.- Từ tháng 8-1954 đến tháng 2-1955 học các khoá....2/55-2/1957 Ra trường, xuống HQ 537”. Vậy không phải ông ở tại TTHLHQ Nha Trang HAI NĂM RƯỠI sao ? Và qua các điều dẫn chứng, thì thằng nào là lấy tài liệu Cộng Sản hả ông Sáu ? Ông tự nhận thì tốt rồi.

Võ Văn Sáu lại kéo lưỡi chửi tôi rằng:

“Cái NGU thứ 5 :

*Tôi đã nói rõ tôi gia nhập Hải quân tháng 8/1954, và theo học 2 khoá Sơ Đẳng và Trung Đẳng tới tháng 2/1955. Nghĩa là khoảng 6 tháng. Vẹm Khôi phịa ra là BA NĂM RƯỠI ! Nói láo thật trắng trợn, sao thiên lôi hà bá nào không CẮT CÁI LƯỠI VẸM của hắn cho rồi!”

Xin lỗi, khi viết tôi đã đánh sai BA NĂM RƯỠI, sau đó tôi đã sửa lại HAI NĂM RƯỠI; vậy đúng chưa ? Nếu ông còn chối thì cứ giải thích rõ câu: “5.- Tháng 2/55 – 2/1957 Ra trường, xuống Quân vận hạm HQ-537”....tháng 2/57 về BTL...

Cãi nữa thôi hả ? Không lẽ hai năm ấy ông vào bưng ?

Còn đoạn tiếp theo thì ông cãi về chuyện bằng cấp, thì tôi đã dẫn lời vị Thủy thủ đầu tiên rồi, không cần lặp lại.

Tóm lại, Võ Văn Sáu là công dân Miên, đang ở Miên, thì không thể làm lính Việt Nam, dù bất cứ lính gì. Không có bằng Trung Học hay tương đương thì không thể làm thủy thủ. Học mà chưa thực tập thì chưa phải là thủy thủ thực sự.

Hãy trả lời trước công luận là ông đã lên Hạ Sỹ Nhất lúc nào, Trung Sỹ, Trung Sỹ Nhất, Thượng Sỹ, Thượng Sỹ Nhất, Chuẩn Úy, Thiếu Úy năm nào cho thiên hạ thấy mặt anh hùng chưa từng có trong lịch sử.


BQK-21-8-14

(CÒN TIẾP)

Comments

Popular posts from this blog