Hương Sen Châu Thổ 
Phan Thái Yên 

(truyện ngắn 2 kỳ - phần II) 

Mấy tháng ở trường nữ quân nhân rồi cũng qua. Ngày ra trường được thuyên chuyển về quân y viện Cần Thơ, Ngọc Kỷ mừng như bắt được vàng. Ðô thành xô bồ lường đảo. Bầy nữ binh thèm khát đàn ông, bạo dạn đến thô lỗ. Tất cả chỉ làm nàng nhớ thêm dòng kinh êm đềm, tiếng máy may Nội trầm đều âm vọng lời kinh giảng mang điệu buồn cải lương xao xuyến trăng rằm. Nàng nhớ mặt hồ sen lung lay bóng nàng trên chiếc chòi cây xiêu đổ, dáng nàng ngồi cũng buồn như con sóng nhỏ rưng rưng. 

Gần một năm qua, công việc ở bệnh viện tuy bận rộn đã giúp Ngọc Kỷ tìm được yên ổn trong cuộc sống. Chuyến xe lam đưa nàng trở về căn nhà mướn bên rìa thành phố mỗi ngày, lúc bến xe ngoại ô đã lên đèn. Có khi là chuyến xe đầu ngày, gã tài xế còn ngái ngủ trễ nải dừng bánh cho cô gái giang hồ đáp xe về nhà. Cũng như nàng, cả hai đều phờ phạc sau một đêm mất ngũ. Liếc nhìn nàng kiều phấn son trên chuyến xe tình cờ, nàng chợt nhếch môi cười vì ý nghĩ so sánh ngộ nghĩnh mà buồn bã thoáng qua đầu. Ít ra cô gái đã không phải săn sóc vuốt ve phần cơ thể đàn ông mềm nhũn, thiếu sinh khí, lắm khi thương tích máu me. Những người thương binh chỉ vừa hồi phục đủ để biết ngượng ngùng khi người nữ y tá đụng chạm đến phần thân thể vẫn còn bạc nhược của mình thì đã phải xuất viện. Trang báo ngoại quốc dơ dáy hình ảnh khỏa thân, làm tình kiểu cách đã bị bỏ lại không tiếc rẻ dưới tấm nệm giường lúc họ vội vã trở về với đời sống phấn động bình thường. Những lúc như vậy nàng nhớ đến thằng Nèm vô tư mà không vô tình của mình đến quay quắt. Trong khuya khoắt, căn phòng vắng lặng nằm sâu trong ngõ hẻm là cõi bơ vơ nàng với cơn mất ngũ trở lăn trong thườn thượt thở dài. Ðêm bừng con nước khát khao. Ngón tay mồ côi như từng cánh sen hồng rụng tả tơi trên vùng châu thổ hoang sơ cỏ mượt suối khe. 

Người sĩ quan Hải quân nằm điều trị hơn hai tuần lễ, ăn cái Tết nhà thương rồi xuất viện. Ông quan tàu trẻ tuổi vui tính đã giúp khu điều dưỡng bớt buồn hơn. Gầy xanh trong bộ quần áo bệnh viện, anh chàng chống người trên chiếc gậy bằng gỗ tràm chạm trổ công phu, cố gắng đi từng bước nhỏ vì vết thương đau. Anh chậm chạp đi tới lui giữa hai hàng giường bệnh, thỉnh thoảng đứng lại tán chuyện nhà binh với những sĩ quan còn nằm liệt giường hoặc chuyện trò bâng quơ với hai người y tá. Người trong phòng bệnh ai cũng được san sẻ quà bánh, báo chí do mấy chàng sĩ quan bạn hào phóng trong quân phục tím đến thăm mỗi ngày. Họ còn được hồi hộp chứng kiến nhiều cảnh gay cấn hai thầy trò ông quan tàu thủy đã quỷ mị đối phó với em gái hậu phương từ Long Xuyên, Châu Ðốc hoặc xa xôi từ Sài Gòn bất ngờ tìm thăm, ngơ ngác âu sầu. 

Trong chiếc quần ống loa và nón polo trắng đội lệch, thằng Khen trắng trẻo điển trai như cậu học trò trung học. Một buổi chiều, thằng Khen từ câu lạc bộ hấp tấp về tìm cô y tá Ngọc Kỷ. 

* Ông thầy em bá thở tới nơi rồi. Cô ở Sài Gòn tìm xuống, đang ngồi chờ ở câu lạc bộ. Chị làm ơn tìm cách đuổi cô Long Xuyên đi cho lẹ giùm, nếu không là bể hết. 

Nhìn cô gái đẹp son điểm kiêu kỳ ngồi nhìn người sĩ quan nằm yên như đang ngủ, Ngọc Kỷ mỉm cười, háy mắt nhìn cậu lính thủy đang nóng ruột đứng chờ, đẩy xe thuốc về phía giữa phòng. 

Trong khoảng sân trước khu điều dưỡng dưới bóng mát tàng cây bã đậu, hai tà áo hậu phương bước ngang qua mặt nhau không hay biết. Áo tím Long Xuyên đi khuất vào đám đông người trước câu lạc bộ. Áo xanh Sài Gòn đứng e dè trước cửa phòng y tá, ngơ ngác nhìn dọc theo dãy giường bệnh rồi vội vã đi về phía cô y tá. 

Ngọc Kỷ vừa thay xong băng ở vết mổ. Nàng kéo sửa tấm chăn đắp cho ngay ngắn, ngẩng đầu chào cô gái rồi quay nhìn người sĩ quan. 

* Trung úy khỏi lo lắng gì nữa. Tha hồ mà nói chuyện với thân nhân. 

Ðôi mắt cười đa tình, đồng lõa, dừng lại hồi lâu trên khuôn mặt cô y tá khiến nàng xốn xang lúc quay bước. 

Buổi tối lúc hai người gặp nhau trò chuyện, Ngọc Kỷ cười hỏi về cơn khủng hoảng ban sáng. 

* Trung úy đã hú hồn chưa? 

Người sĩ quan lắc đầu thở dài, đôi mắt nhìn nàng nghiêm trang. 

* Người tôi hằng mong kề cận bên mình những lúc như thế này, tôi lại không muốn cho nàng biết. Chàng cười buồn ... Tôi không hiểu tại sao nhưng biết chắc người ở phương thứ mười đó sẽ trách móc tôi rất nhiều sau này... Còn cô, cô nghĩ thế nào? 

* Tôi không có ai yêu nên sẽ không có dịp để trách móc ai. Có điều, phải chăng khi hai người yêu nhau họ luôn luôn gần nhau trong ý nghĩ, trong giấc mơ? Và nếu vậy thì người yêu của ông đang có một giấc mơ rất buồn. 

* Sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi sẽ làm tròn lời hứa của mình. Dừng lại. Trở về. 

Chàng cúi đầu nhìn chiếc gậy trên tay. 

* Ý nghĩ đến cùng lúc với mặc cảm chỉ trở về sau khi đã thân tàn xác phế làm tôi chẳng mấy an tâm. 

* Trung úy quá lo. Vài tuần sau khi xuất viện, tất cả sẽ nguyên lành trở lại. 

Rồi nàng cười, đùa bỡn. 

* Hơn nữa, một vết sẹo dài gần đó sẽ làm cho nó ... phong trần hơn, cũng như một tên du đãng xếp sòng cần có một vết thẹo ngang mày. Không như tôi, vết chàm thâm trên mặt là một khổ nạn lớn. Tôi chẳng có dịp để trách cứ ai. 

Người sĩ quan trân trọng đưa tay vuốt lên vết chàm trên mặt cô gái. 

* Tôi không thể nói vết chàm là nét duyên trên mặt cô nhưng tôi biết đàng sau nó là một tâm hồn đôn hậu, là những giấc mơ thành thật. 

Bàn tay quyện thành vết lăn rờn rợn trên má, dọc theo đường gân cổ thênh thang từng sợi gió, rồi đọng lại trên khóe ngực nguyên sơ phập phồng giấc mơ quằn quại canh khuya. Cô gái nhón người, đôi mắt mở lớn thu góp ánh mắt nhìn sâu thẳm chân thành. Trong một thoáng xác thân nàng tan ra lướt thướt bay theo từng cánh sen hồng trong gió nội. 

* Hãy giữ lấy giấc mơ của mình bởi vì bên dưới vết chàm này là những nét đẹp tuyệt trần. 

Người đàn ông chống gậy lê bước ra khoảng sân trước khu điều dưỡng. Anh ta đứng im lìm dưới bóng tối cây bã đậu. Bóng người lồng trong bóng cây, chìm sâu niềm cô đơn quạnh quẽ. 

Ngọc Kỷ ôm mặt mình, hình hài rung lên trong nỗi hạnh phúc choáng ngợp không ngờ. Nàng nhớ đến Nội móm mém khen cháu có nước da trắng không ăn phèn. Giọt nước thơm bồ kết gội đầu nhột nhạt lăn trên đỉnh vú thanh tân. Nàng nhớ đến đôi mắt nàng nhìn nàng lạ lẫm trong chiếc gương con treo trên vách đất. Dáng vóc lồng lộng xuân thì, ngỡ ngàng ngón tay quen bịn rịn bờ cỏ mượt. Nàng nhớ đôi mắt thằng Nèm thẳng thắn nhìn vào mắt nàng rồi vô tư ở đó. Vô tư ra đi. Vô tư để lại hình ảnh thằng Nèm trần cứng bên chòi giữa đồng sen ngạt ngào hương sớm. Những gì ở lại trong cặp mắt thanh xuân mở lớn vẫn làm tê rần cảm giác lúc nhớ về, sẵn đó không lục lọi, trong thường trực chiêm bao. 

Thằng Khen ở lại Cần Thơ ngày ông thầy hắn xuất viện. Người sĩ quan không ngạc nhiên khi thằng Khen xin ở lại bệnh viện thêm vài ngày. 

* Trung Úy cho tui ở nán lại đây vài bữa. Nghỉ hai mươi chín ngày tái khám vài ba lần, ông thầy sau đó thế nào cũng xin thuyên chuyển về miền Trung. Còn tui về tới giang đoàn, tui sẽ xin đổi ra căn cứ Bình Thủy cho gần. Kỳ này là thiệt rồi đó ông thầy! 

Người sĩ quan lắc đầu cười. 

* Thì có kỳ nào của mầy là giả đâu. Thấy mầy kỳ hoài, tao lo cho con gái người ta thôi. 

Thằng Khen lúi húi xếp lại cái túi xách tay nhỏ, vỏn vẹn mấy bộ áo quần lính và vài quyển sách truyện tạp chí. Cô gái con bà chủ câu lạc bộ bẽn lẽn chào người sĩ quan, trên tay ngại ngùng bộ quân phục tím vừa giặt ủi xong. 

* Cô có cho phép anh chàng lính thủy bay bướm này ở lại đây báo cơm cô không? Nhớ bắt anh ta ký sổ đàng hoàng nếu không thì khó mà đòi nợ lắm đó. 

* Dạ, sổ có đó mà em cứ quên đưa cho ảnh ký nên có lẽ má em sẽ bắt ảnh bưng cà phê trừ nợ. 

Ðôi tình nhân dắt díu nhau đi như đôi chim non dưới khoảng nắng mai tươi tắn trước khu điều dưỡng. Người sĩ quan nhìn quanh phòng bệnh yên lặng. Chàng như vừa tỉnh dậy từ một cơn mơ dài. Ðầu óc chàng váng vất những hình ảnh hỗn độn, ấp úng không thành tiếng. Tất cả bắt đầu từ một ngày bình thường trong chiến tranh. Dòng kinh quen. Cánh đồng lúa vừa chín tới. Những người nông dân lo lắng bỏ ruộng về nhà vì chiến trận hiện hình. Ðoàn giang đỉnh phơi mình dọc theo bờ kinh. Cánh rừng tràm nằm đen đúa im lìm như một chân trời vây khốn, rập rình đe dọa. Vài chiếc trực thăng chao đảo trong bầu trời không mây xanh ngắt như bầy cá óc nóc quẫy đuôi trong chiếc thau nhựa xanh thời tuổi dại. Những tràng súng liên thanh từ hai phía réo tràn trong không gian. Làn đạn vô tình xé gió, gặp nhau đâu đó trên trên nóc cánh đồng làm run rẩy màu vàng rộm của từng nhánh lúa vô tội. Viên đạn lẻ cắm sâu vào thân thể. Chút âm thanh sắt gọn lao đến bất chợt như một điều không dám nghĩ. Những hơi thuốc không giảm được cơn đau, hơi thở hụt dần vì máu đổ bên trong làm căng ngạt thân thể. Ðôi mắt ríu lại. Tiếng cánh quạt trực thăng chập chùng chao đổ. Chiếc khăn lót đầu vụt bay, trắng dịu mơ hồ. Vầng sáng lảo đảo vô nguồn. Màu đen phủ chụp tràn lấp thinh không. Bóng tối. Phòng hồi sinh trắng đục mịn màng, im lặng như hư vô. Khu điều dưỡng. Những người thương binh mới trong cuộc chiến. Bà chị, người mẹ nhẫn nại thương em, thương con từ thuở bế bồng vẫn cũ kỹ ấm lòng như điển tích dịu dàng. Cô y tá hiền hậu có khuôn mặt xấu xí và thân hình tuyệt đẹp bị mặc cảm trùm kín trong bộ đồ lính thùng thình. Bầy con gái thành phố áo màu và nỗi buồn thời thượng. Dự định trở về. Mái tóc dài theo đợi chờ làm xao xuyến cơn mơ có rực rỡ giàn bông giấy trước sân nhà bên kia con dốc thành phố mặn gió. 

Người sĩ quan thở dài nhìn khoảng trời xanh bên ngoài khung cửa lá sách trên vách cao. Anh chào từ giã những thương binh còn nằm lại. Sờ lên khuôn mặt gầy xanh, cánh tay khẳng khiu, phần còn lại của đôi chân không còn, vụng về nói lời chào ra đi ở lại mà lòng buồn muốn khóc. 

Người sĩ quan bước qua phòng y tá lúc những người chàng tìm để chào từ giã đang đứng chờ dưới khoảng hiên trước khu điều dưỡng. Liên Khương cúi đầu cười e thẹn, ngón tay dài trắng xanh duyên dáng vuốt làn tóc xõa, lúc ông em chuẩn úy ngồi trên xe lăn với bắt tay chàng. 

* Trung úy có thì giờ ngao du, ráng lên Ðà Lạt chơi, uống giùm em ly cà phê Tùng. Nếu may mắn gặp nhau trên đó, em sẽ chính thức giới thiệu chị em cho. 

Thượng sĩ Y tá Bảy phá lên cười, châm chọc. 

* Ổng phải cắt cho đứt được mấy sợi chỉ đỏ của cô Long Xuyên thì mới bỏ đi được. Chắc phải sau ba lần hai mươi chín ngày tái khám, ổng mới đủ gân sức để cắt chỉ. 

Thằng Khen nãy giờ đứng bên cô gái câu lạc bộ, lên tiếng đỡ cho ông thầy hắn. 

* Không sao, chỉ đỏ để làm viền cho đẹp thôi. Chị Khương yên trí đi, thế nào Trung Úy ổng cũng mò lên tới nơi. 

Bọn đàn ông thấm ý cười vang lúc ba cô gái ngơ ngác nhìn nhau. Ngọc Kỷ đưa xấp hồ sơ bệnh viện cho người sĩ quan. 

* Tui với chú Bảy được ưu tiên, khỏi phải chờ trông. Hai mươi chín ngày nữa, thế nào Trung Úy cũng phải ghé bệnh viện tái khám. Lúc đó đủ sức hay không biết liền. 

Không khí chợt chùng xuống, lắng đọng. Mọi người nhìn nhau im lặng, chờ đợi giây phút giã từ phải đến. Người sĩ quan xúc động nói lời tạm biệt rồi quay lưng, chống gậy bước xuống bậc thềm. 

Thằng Khen đi theo, đỡ chiếc xách từ tay người sĩ quan. 

* Ðể tui đưa ông thầy ra bến xe. 

Ngọc Kỷ đứng im lìm dưới bóng cây bã đậu. Nàng nhìn theo dáng người đàn ông đang đi khuất dần. Bóng người còn trong tầm mắt mà nàng đã nhớ đến đôi mắt cười đa tình. Ðôi mắt nhìn chân thành, không vội vàng lẩn tránh, không e dè tội nghiệp. Ðôi mắt vời vợi ý tình khiến nàng muốn ngẩng mặt, muốn nhón người để cảm nhận trong vô vàn dâng hiến tia nhìn làm rờn rợn từng tia máu dưới da mình. 

Chú Bảy Y Tá vẫn còn đứng dưới hàng hiên lúc Ngọc Kỷ quay vào. 

* Cô Kỷ chắc đã nghe Bác Sĩ nói về trường hợp của ông Trung Úy? 

Ngọc Kỷ gật đầu. 

* Tui không rành chuyện này. Chú Bảy trong nghề lâu năm, chú nghĩ thế nào? 

* Thì như cô biết đó. Vết đạn xuyên từ háng lên, sướt qua bộ phận sinh dục, rồi xé rách ruột non ruột già tùm lum. Bác Sĩ giải phẫu phải vá mười bảy mười tám chỗ. Viên đạn nằm sâu quá, bác sĩ quyết định không lấy ra. Viên đạn, tui không lo, sau một thời gian mô mở sẽ mọc ra bao chặt chung quanh. Bác sĩ ngại sự chấn động của vết thương sẽ ảnh hưởng đến vấn đề sinh lý. 

Cô gái lộ vẽ lo lắng. 

* Có cách nào chữa trị không chú Bảy? 

Người y tá già lắc đầu. 

* Theo tui biết thì tùy người và cần thời gian. Nhiều người sau một thời gian ngắn sẽ từ từ trở lại bình thường. Có người sau vài tháng gặp đàn bà đẹp, khêu gợi, sẽ vượt qua cái khựng đó rồi được xả cảng, trở lại thời oanh liệt. Một số ít người không may có thể bị bất lực vĩnh viễn. 

* Mấy ông Hải Quân hào hoa đó mà! Thiếu gì người đẹp hấp dẫn. Chắc sẽ không sao đâu. 

Sau ngày người sĩ quan Hải Quân xuất viện, khu điều dưỡng buồn hơn. Vắng bóng người thương binh vui tính và những câu chuyện kể dí dỏm về xứ người, bệnh nhân trong phòng ít trò chuyện với nhau nhiều như trước. Mỗi sáng Liên Khương đẩy cậu em ra dưới bóng mát cây bã đậu. Anh chàng chuẩn úy cụt chân ngồi yên lặng hàng giờ trên xe lăn, đọc sách hoặc chỉ nhìn ngó quanh quẩn mông lung. Suốt hơn nửa tháng, Ngọc Kỷ cố gắng không chuyển thương binh mới vào chiếc giường cũ của người sĩ quan. Nàng bâng khuâng nhìn khuôn nệm trống vắng mà lòng vun nỗi nhớ không tên. Ngày Thượng Sĩ Bảy đưa một sĩ quan lâm trọng bệnh vào chiếc giường trống cuối cùng đó, Ngọc Kỷ buồn như vừa mất một điều gì quý giá . 

Vài ngày trước khi chị em Liên Khương về Ðà Lạt, tấm bưu thiếp đến lẩn trong xấp giấy tờ bệnh viện như một món quà bất ngờ. Tấm thiệp rực rỡ hàng phượng vĩ soi bóng xuống dòng sông êm xanh lặng lờ con đò nhỏ. Viết chồng lên tấm hình là mấy chữ lửng lơ... Từ phương thứ mười... và hai câu thơ. 

Thân xương máu đã đành là ủy mị. 

Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh (Bùi Giáng). 

Hàn Giang. Ngọc Kỷ nghĩ đến dòng sông xa xôi. Vùng đất lạ nàng chưa hề mường tượng đến. Dòng sông phương đó êm đềm con nước trở về, sao dòng sông phương nàng mãi cuồn cuộn lênh đênh. Ý nghĩ đến buồn bã như cánh lục bình lẻ loi rã rời trôi trên dòng sông đêm thao thức. Nỗi buồn quen từ thuở đầu đời. Từ buổi chiều ngồi một mình dưới bóng cây ô môi bên bờ kinh nhỏ, lặng lẽ nhìn chiếc xuồng thằng Nèm bỏ lại câm nín nhỏ nhoi. 

Sự náo nức được gặp lại người sĩ quan tan biến nhanh vì kết quả của lần tái khám. Trong quán ăn trưa trước cổng bệnh viện, Ngọc Kỷ ngồi yên lắng nghe người thanh niên kể về những ngày rảnh rỗi ngao du của chàng. Vẫn ánh mắt nhìn đằm thắm, vẫn lối nói chuyện dí dỏm vui tươi nhưng Ngọc Kỷ biết trong lòng chàng đang đầy ắp lo nghĩ. 

Lúc Ngọc Kỷ về đến khu điều dưỡng, chú Bảy đang chờ để đưa nàng chiếc hộp giấy mà ban sáng người sĩ quan đã nhờ chú trao lại. Trong hộp là chiếc mặt nạ thiên thần tuyệt đẹp và mảnh giấy giải thích xuất xứ của nó cùng với hàng chữ: 

Ngọc Kỷ nên mang chiếc mặt nạ này thường xuyên để thấy khuôn mặt thật của mình. 

Chàng có được chiếc mặt nạ từ một buổi tiệc hóa trang do một anh bạn lính người bản xứ trao tặng trong thời gian học hàng hải ở nước ngoài. Nàng ôm chiếc mặt nạ thiên thần mà nước mắt ràn rụa nỗi xúc động không cùng. Nàng chỉ là một cô gái không có dung nhan, ôm hoài giấc mơ đời chẳng dám chia xẻ cùng ai. 

Tình cảm mới len lấn từ ánh mắt nhìn đằm thắm chân thành của người thanh niên đã mọc nhánh đợi chờ dài thêm mỗi canh khuya. Từng ngày qua, nỗi vui được gặp lại xen lẫn với niềm bâng khuâng về lần chia tay vĩnh viễn khiến nàng thấp thỏm đứng ngồi. Nhận thư Liên Khương, chưa kịp mừng thì đã rơi nước mắt vì tin buồn quá đỗi bất ngờ. Người em thương binh đã tự kết liễu 

đời mình. Hòa bình cho đất nước này đã được so đo ký kết từ một nơi xa xôi nào đó. Khu điều dưỡng vẫn chật ních thương binh. Dự ước hạnh phúc đời người treo mong manh trên từng vết đạn oan khiên. 

Lần tái khám sau cùng, người sĩ quan Hải Quân phải ở lại bệnh viện để chờ ra Hội Ðồng Y Khoa trước khi thuyên chuyển về đơn vị mới. Thượng sĩ Bảy nhìn Ngọc Kỷ lắc đầu lúc ông cùng người sĩ quan từ phòng khám bệnh bước ra. Nàng quay quắt với ý nghĩ muốn làm một điều gì đó để giúp người thanh niên trọn vẹn với ước vọng trở về của chàng. Về lại bên dòng sông êm đềm, gầy dựng một mái ấm gia đình, vợ con, bếp lửa. Nàng muốn thốt lên lời trấn an, sao đôi môi vẫn vụng về khép kín. 

Quán vắng trên bến sông mờ ảo ngọn đèn, thì thầm tiếng nhạc tình lượn lờ cánh hạc vàng bay bỏ lại trời mơ. Dòng sông đêm mong manh, mơ hồ tiếng sóng hờ hững bờ lau. Xóm nhà bên kia bờ chìm sau rặng cây chỉ còn là vệt mờ đen thăm thẳm chân trời. Mỗi ngọn đèn lu lay lắt trong bóng đêm là mái ấm gia đình, là những trái tim chất chứa hy vọng khổ đau. 

Ngọc Kỷ ngồi im lặng lắng nghe người sĩ quan bùi ngùi kể lại những ngày buồn ở Ðà Lạt. Liên Khương gầy guộc trắng xanh trong chiếc áo dài đen tang chế. Ðứa em thương binh hai mươi tuổi đã đi tìm cái chết để khỏi phải sống cuộc đời vô ích trên chiếc xe lăn. Ngôi mộ mới lẻ loi trên đồi nghĩa trang rêu phong bia đá. Hàng thông cao ủ rũ cúi đầu, vương vấn choàng lớp sương trắng chưa tan. Tiếng chuông tan lễ sáng từ ngôi giáo đường phía bên kia sườn đồi ngân vọng mông lung trong im vắng của thành phố cao nguyên.

Liên Khương nhìn người sĩ quan, cười buồn. 

* Trung Úy lên trễ, mất bạn uống cà phê Tùng rồi. 

* Giờ này lính học trò ngồi chật quán. Có lẽ Liên Khương đành phải làm bạn cà phê với tôi ở nhà thủy tạ thôi. Tôi cũng muốn ngồi lại bên bờ hồ một lúc. 

Quán vắng. Làn hơi nước trắng đục tần ngần lan đọng trên mặt hồ im. Dáng nàng buồn hơn bức tượng Dáng Xuân trên lối vào thủy tạ. Trong một lúc nào đó, Liên Khương kể về thân tình bạn gái giữa nàng và cô y tá Ngọc Kỷ. 

* Ðôi khi tôi mong ước được trao đổi dung mạo mình cho bạn, vì trong cuộc sống phụng hiến sắp đến đó là điều không cần thiết. Rứa mà đành chịu. 

Người sĩ quan từ giã thành phố sương mù. Chàng mang theo trong lòng hình ảnh buồn bã của ngôi mộ đơn chiếc trên đồi thông và bóng dáng người nữ tu cúi đầu đi dưới bóng giáo đường trầm mặc. Chàng sống những ngày lính thương tích lang thang không định hướng, đi đến mơ hồ, và nỗi buồn nhỏ nhoi bất lực kiếp người. 

Ðêm lắng sâu vào trong tiếng thở dài của dòng sông. Giọng hát sầu vương quyến luyến dư âm rồi cuốn chìm trong làn nước. Người sĩ quan nghĩ đến chuyến đi ngày mai. Trở về một lần cuối bên dòng kinh chàng đã thua thiệt quãng đời người trên đó, chỉ để bắt gặp mình bâng khuâng khi dợm bước xuống chuyến đò qua sông. Dự ước hạnh phúc lứa đôi như chùm dâu xanh chưa kịp chín đang trở màu nâu khô vì cơn hạn xác thân. 

Nàng vẫn ngồi yên lặng trong dòng suy tưởng riêng tư, khuôn mặt chìm trong bóng tối. Chàng chợt cảm thấy mình đã quá vô tình với cô gái. Ngoài sự tri ân về một tấm lòng tử tế, chàng đã giúp được gì cho giấc mơ của một kiếp người. Bóng tối phủ mặt người, lột trần cảm xúc. Trong 

cơn thảng thốt, ngón tay mềm mại như những con sâu đo lần tìm cánh tay chàng buông lửng. Cô gái ghì siết vai người thanh niên trong vòng tay nàng ẩn ức. 

* Mình về đi anh. 

Người thanh niên ngần ngại. 

* Em biết đó. Anh không muốn em phải thất vọng. 

Thân hình cô gái rung lên trong cảm xúc tột cùng. 

* Em sẽ không bao giờ thất vọng. Em đang sống với giấc mơ của mình. Anh còn phải về phương anh. 

Họ đã giúp nhau trở về. Buổi sáng giữa mùa xuân, người đàn ông thức giấc nhìn quanh căn nhà nhỏ êm đềm chăn chiếu. Người đàn bà nằm đắm say trong cơn bão tình yêu. Chiếc mặt nạ thiên thần lăn lóc bên giường. Trong đêm hôm, khuôn mặt tình yêu đã hiện hình, rưng rưng máu thịt thì có cần chi. Người đàn bà trở mình khi cánh sen hồng ngỡ ngàng rơi lên thoáng chốc nhân duyên làm chao động giấc mơ nàng. Khung cửa hẹp mở khép âm thầm. Người đàn ông đã ra đi. 

Hết 

Phan Thái Yên

Comments

Popular posts from this blog