Dân tộc Việt Nam phải tự chọn lựa tương lai

Đại-Dương
image.png

Dân tộc nào trên trái đất này cũng phải tự chọn cuộc sống cho mình. Để ngoại nhân điều khiển nhất định sẽ bị dẫn tới mất nước, hoặc lệ thuộc.
Để sinh tồn và bảo vệ biên cương, nòi giống mà hàng ngàn năm qua, Việt Tộc, đã phải đối phó với biết bao mưu mô, chước quỷ của Chủ nghĩa Đại Hán với vinh quang ít, tủi nhục nhiều. Đế quốc Trung Hoa bao giờ cũng hùng mạnh hơn Việt Nam gấp nhiều lần. Vì thế, tiền nhân Việt mới có câu ca dao “nực cười châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiêng” có từ thời danh tướng Lý Thường Kiệt (cuối năm 1075) cất binh chinh phạt Nhà Tống, hạ thành Ung Châu, chém đầu Đô giám Quảng Tây rồi rút về. Quang Trung Hoàng đế, Nguyễn Huệ (1788-1792) chỉ cần 6 ngày Tết Nguyên Đán đã quét sạch 29 vạn quân Mãn Thanh đóng ở đất Bắc. Dù Vua Càn Long, mệnh danh “thập toàn võ công” trong thời cực thịnh của Nhà Thanh vẫn không dám chinh phạt Đại Việt.
Image result for Vua Quang Trung chinh phạt Nhà Thanh
Sử gia Phan Huy Lê đã đánh giá. Suốt 20 năm chinh chiến mà chưa thua bất kỳ trận đánh lớn nào. Hải Quân của Tây Sơn hùng hậu hơn thời Vua Gia Long. Ra lệnh dùng chữ Nôm. Tiếp thu khoa học kỹ thuật tiên tiến của Tây Phương. Cải cách chế độ đinh điền và ruộng đất. Chuẩn bị kế hoạch đòi lại Lưỡng Quảng cho Đại Việt.
Cũng có vài vua chúa Việt Nam thần phục Hoàng đế Trung Hoa hoặc “cỏng rắn cắn gà nhà”.
Nhìn chung, nhà lãnh đạo nào dựa vào sức mạnh của dân tộc chẳng những gìn giữ được giang sơn gấm vóc mà còn làm cho đất nước phát triển, xã hội thịnh vượng và tiến bộ.
Luật pháp Quốc tế và cộng đồng nhân loại công nhận “quyền tự quyết dân tộc” đứng trên uy quyền chính phủ, đảng phái, cá nhân. Cách mạng Bất -bạo-lực ở Ấn Độ, Cách mạng Bất-bạo-động ở Đông Âu, Cách mạng Màu tại Caucasus và Trung Á, Cách mạng Hoa Lài ở Trung Đông đều trả lại quyền tự quyết cho các dân tộc.
Như thế, lật đổ chế độ phi nhân, bạo ngược, đàn áp, bóc lột dân chúng là hợp pháp, được chấp nhận trong sinh hoạt cộng đồng quốc tế.
Đảng Cộng sản Việt Nam chính thức lãnh đạo nước Việt Nam từ năm 1945 đã tiến hành cuộc chiến tranh bạo lực thay vì tuân theo Hiến chương Liên Hiệp Quốc đòi các Đế quốc Phương Tây trao trả độc lập cho các thuộc địa bằng biện pháp chính trị, hoà bình. Đã có 14 quốc gia Á, Phi được các Đế quốc Tây Phương trao trả độc lập mà không bị thiệt hại về nhân mạng và tài sản quốc gia.
Ngược lại, Hồ Chí Minh lãnh đạo ĐCS đánh Pháp (1945-1954) giành độc lập đã làm chết từ 800,000 tới 3 triệu dân Việt. Tuân lệnh từ Mạc Tư Khoa và Bắc Kinh để áp đặt mô hình Chủ nghĩa Cộng sản lên dân tộc Việt Nam. Hồ Chí Minh và đồng bọn mang đầu óc cuồng tín đã tiến hành chiến dịch cải cách ruộng đất (1953-1956) làm tan nát nền kinh tế quốc dân và gieo mối hận thù sâu sắc khó phai dẫn tới bị lệ thuộc toàn diện vào Trung Cộng và Liên Sô. ĐCS tiếp tục tiến hành cuộc nội chiến (1955-1975) đầy hận thù không cần thiết càng làm cho đất nước kiệt quệ và lệ thuộc vào ngoại bang. Đền thờ của Lê Duẩn đã khắc câu “Ta đánh Pháp, đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc”.
Image result for Ä áº£ng CSVN làm tay sai cho Tàu cá»™ng
Ngày nào, dân Việt cũng nghe ĐCS hô hào “Đổi Mới”, được áp dụng theo mô hình Chính sách Kinh tế mới (NEP) của Lenin trong giai đoạn 1921-1924 ở Liên Sô. CSVN thi hành từ năm 1986 cho đến nay được xếp hạng như thế nào trên thế giới: Dân số đứng thứ 15 gồm 96 triệu người, diện tích thứ 66, GDP thứ 47, GDP theo đầu người thứ 131 (2,600 USD). Thử so sánh các quốc gia phi-cộng-sản và cộng sản ở Châu Á: Tân Gia Ba (64,000 USD) được xếp thứ 7, Đại Hàn 28, Đài Loan 34, Mã Lai Á 63, Thái Lan 81, Indonesia 115, Phi Luật Tân 127, Lào 129, Cambodia 150, Trung Cộng 67 (9,600 USD).
Đối chiếu theo chiều dài lịch sử thì Chủ nghĩa Cộng sản là một tội ác và sai lầm đối với cộng đồng nhân loại. Nhiều quốc gia lớn, nhỏ trên thế giới đã triệt tiêu hoàn toàn thứ ung thư độc hại này ngoại trừ Trung Cộng, Việt Nam, Cuba, Bắc Hàn.
Dân tộc Việt Nam đang đứng trước thực trạng xã hội vô phương chấp nhận: chính trị độc tài toàn trị, kinh tế làm thuê, văn hoá lai căng, xã hội bi đát, ngoại giao vuốt đuôi, nguy cơ Hán-hoá cận kề.
Nhằm đưa Việt Nam thoát khỏi mê hồn trận đã có nhiều giải pháp đang tiến hành.
Thứ nhất, giới lãnh đạo Đảng Cộng sản quyết tâm bảo vệ Chủ nghĩa Cộng sản với khẩu hiệu “còn Đảng hơn mất nước” qua các biện pháp: (1) Học tập biện pháp kiểm soát dân chúng của Tập Cận Bình, đặc biệt sẽ siết chặt hơn bằng trí tuệ nhân tạo. (2) Chuẩn bị gia nhập Liên bang Trung Cộng. (3) Đốt lò để tranh giành quyền lãnh đạo và lợi ích. (4) Mở rộng mạng lưới dư-luận-viên, đặc biệt trong giới trí thức xã hội chủ nghĩa đủ khả năng lý luận dân chủ để tung hoả mù với mục đính duy trì quyền lãnh đạo  mãi mãi của ĐCS. Điển hình: Hà Sĩ Phu bàn chuyện dân chủ bằng kết luận “ĐCS tách đôi để cạnh tranh với nhau”, đồng nghĩa không cho phép dân Việt cạnh tranh với ĐCS. Trí thức XHCN hàng đầu, đảng viên Mạc Văn Trang đã lặng lẽ bỏ đảng từ năm 2000 mà mới thú nhận sau 18 năm “Tôi vẫn như thế, chẳng có gì thay đổi mà vẫn hy vọng đất nước thay đổi”. Tức y đặt cược vào sự lãnh đạo của ĐCS.
Thứ hai, “đấu tranh bất-bạo-lực” do Mahatma Gandhi (1869-1948) đã giúp Ấn Độ giành độc tập từ tay Đế quốc Anh từ năm 1947; các dân tộc Đông Âu xoá sổ chủ nghĩa cộng sản năm 1989 bằng đấu tranh bất-bạo-động. Sự thành công của họ dựa vào ba yếu tố chính: (1) Không dùng bạo lực chống bạo lực. (2) Người lãnh đạo luôn luôn dẫn đầu các cuộc đấu tranh. (3) Tuyệt đối tẩy chay giới cầm quyền. Từ chối ủng hộ và hợp tác nhà cầm quyền nếu gây bất lợi cho công cuộc đấu tranh.
Nhưng, người Việt quốc nội chủ trương đấu tranh bất-bạo-lực đã không dẫn đầu các cuộc đấu tranh của dân chúng chống Nhà nước; thiếu biện pháp tẩy chay giới cầm quyền; sẵn sàng thoả hiệp khi được lời hứa của ĐCS. Một vài đảng phái quốc gia và cá nhân người Việt hải ngoại bắt tay theo lời hứa của ĐCS nên bị lừa. Sách lược của Chủ nghĩa Cộng sản “hợp tác để tiêu diệt” mà trước tiên buộc những kẻ muốn hợp tác với Nhà nước phải “tự chuyển hoá”, “tự diễn biến” thành cán bộ tuyên vận. Năm 1945, các đảng phái quốc gia, lãnh đạo tôn giáo hợp tác với Hồ Chí Minh đã bị phá nát và truy sát trường kỳ. Vài đảng phái quốc gia kỳ cựu và một số chính trị gia Việt ở hải ngoại khăn gói về nước tổ chức hội thảo theo lời hứa của cán bộ cộng sản cao cấp đã tạo điều kiện cho cơ quan an ninh Việt Nam hốt trọn ổ mạng lưới tổ chức còn kẹt ở quốc nội. Hội thảo cũng chưa bao giờ diễn ra.
Thứ ba, hợp tác với cựu đảng viên hoặc trí thức xã hội chủ nghĩa “phản tỉnh” cùng nhau lật đổ chế độ cộng sản. Thực tế: (1) Hà Sĩ Phu nói“phải người trong nước nắm ngọn cờ đầu mới có xung lực”. Ý nói  Tôi lãnh đạo các anh. Dương Thu Hương to mồm, Bùi Tín dạn dày kinh nghiệm tuyên truyền ra sức đánh bóng Hồ Chí Minh nên chẳng thuyết phục được người Việt hải ngoại lẫn quốc nội. Dương Thu Hương đưa Hồ Chí Minh lên tới tầng mây trong tác phẩm Đỉnh Cao Chói Lọi rồi viết thư cho bạn bè trong nước “Tôi khinh bọn chính trị xa lông ở hải ngoại nên chẳng thèm chơi”. Từ trong nước ra hải ngoại thì Dương Thu Hương cũng làm chính trị xa lông! (2) Bọn họ, kể cả Vũ Thư Hiên công khai phát biểu “Nếu có cuộc Cách mạng Mùa Thu 1945 thì vẫn tham gia”. Họ “mù tri thức” trước mọi thảm hoạ do cuộc cách mạng được cộng sản tổ chức. Thế nên Hà Sĩ Phu than “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”. Nhà giáo dục Đỗ Việt Khoa ở Việt Nam phát biểu “những thay đổi triệt để ở Việt Nam nếu có là từ trên thượng tầng chính trị xuống, chứ không phải là một cuộc cách mạng từ dưới lên!”
Thứ tư, chống ác không chống Cộng. Tức thừa nhận Cộng sản không ác. Dù đui, điếc, trẻ, già, trai, gái, bệnh tật, tàn phế, già yếu, mù chữ, học giả cũng đều biết rõ tội ác vô tiền khoán hậu của Chủ nghĩa Cộng sản đối với nhân loại, ngoại trừ những kẻ “mù tri thức” hoặc không có lương tâm.
Luật sư Trần Kiều Ngọc, Chủ Tịch Phong Trào Giới Trẻ Thế Giới Vì Nhân Quyền giải thích “đây là cách thức kêu gọi giới trẻ trong nước dấn thân, tham gia phong trào, lên án cái ác của cộng sản, sự bất công xã hội, hành động xấu xa, tội lỗi, nếu kêu gọi họ chống cộng, chắc chắn sẽ bị bạo quyền Hà Nội bắt bớ, giam cầm, kết án nặng nề, giết hại, bị lên án “âm mưu lật đổ chế độ” nên khó lòng cho họ tham gia, hưởng ứng.
Image result for Hồ chí minh
Thực tế: (1) Dân oan trưng hình Hồ Chí Minh và cờ đỏ sao vàng khi đòi ruộng đất nhà cửa bị Nhà nước Cộng sản tịch thu vẫn bị đàn áp. (2) Dân chúng chống Hãng Formosa ở Hà Tĩnh xã nước thải làm chết cá dọc duyên hải miền Trung không có khẩu hiệu chống cộng vẫn bị đàn áp. (3) Người bị đánh chết khi  bị bắt giữ tại đồn công an không có ý đồ chống cộng. (4) Chống Cộng để chấm dứt mọi tội ác do ĐCS gây ra đối với dân tộc mới giải quyết được vấn nạn của dân tộc đã kéo dài hơn 70 năm kể từ 1930.
Thứ năm, cần cô lập Nhà nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam. (1) Người Việt quốc nội cần bất tuân chính sách của Nhà nước, hoặc tảng lờ, hoặc tham gia tích cực tham gia biểu tình chống mọi quyết định có hại tới tổ quốc, dân tộc. (2) Người Việt hải ngoại quyết liệt cắt dứt bầu sữa cho Hà Nội để chứng tỏ với chính quyền đang cư ngụ thái đội rõ rệt đối với Chủ nghĩa Cộng sản. (3) Cô lập mạng lưới tuyên truyền của cộng sản ở hải ngoại thông qua Toà Đại sứ, Lãnh sự CSVN, du học sinh, doanh nhân từ Việt Nam, các cơ quan truyền thông, cá nhân làm lợi cho Cộng sản Việt Nam.
Cơ hội quét sạch Chủ nghĩa Cộng sản đã lố dạng khi Tổng thống Donald Trump đã công khai chính sách chống Cộng trong diễn văn đọc tại Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc năm 2018.
Trái banh đang ở trong chân dân tộc Việt Nam.
Đại-Dương

Comments

Popular posts from this blog