Trần Gia Lương: Kỹ Thuật Bôi Nhọ (Smear Tactic) Trong Chính Trị Hoa Kỳ

Trong những cuộc tranh cử của các ứng cử viên thuộc hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ Hoa Kỳ những năm gần đây người ta đã thấy họ xử dụng tất cả những kỹ thuật bẩn thỉu và tàn bạo đã được Đức Quốc Xã và Cộng Sản xử dụng thành công như nói láo, bịa đặt, vu khống; đổ lỗi cho người khác những việc tệ hại do chính mình gây ra v.v. cái mà Sigmund Freud gọi làtransference phenomenon.
Mỗi đảng đều có những nhóm đứng đằng sau tung ra những tuyên truyền xám để tấn công đối thủ của mình. Tuyên truyền gồm ba loại: Tuyên truyền trắng, đen và xám. Tuyên truyền trắng nêu rõ xuất xứ và có tính cách thuyết phục và giao tế với quần chúng. Tuyên truyền đen là mạo danh đối thủ để tung tin thất thiệt. Tuyên truyền xám là dấu biệt hình tích.
Tuyên truyền là tung ra những ý tưởng, quan điểm đầy thành kiến qua phương thức bịa đặt và lừa dối. Tuyên truyền dùng những kỹ sảo để xuy đảo tâm lý con người bằng cách dùng hình ảnh, khẩu hiệu, biểu tượng đánh mạnh vào thành kiến và cảm tính của quần chúng. Đó là một lối truyền thông có mục đích tối hậu là làm cho quần chúng tin vào quan điểm của mình tới mức độ họ cũng coi đó chính là quan điểm của họ.
Những kỹ thuật của các nhóm chính trị thuộc cả hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ cóp nhặt từ hai nguồn chính:
  • Rules for Radicals của Saul Alinsky (1909-1972):Trong cuốn này Alinsky hướng dẫn cách lập một phong trào tranh đấu cho công bằng xã hội, cho quyền lợi của tầng lớp trung lưu và nghèo khó, cho một nền y tế tốt đẹp cho tất cả mọi người, một khuôn mẫu xã hôi chủ nghĩa tốt đẹp khác hẳn chế độ Cộng Sản. Cũng vì lý tưởng này mà ông mấy lần bị vào tù khi chính quyền đổ tội ông là Cộng Sản vì đứng đầu các phong trào đòi hỏi nhân quyền, công bằng xã hội. Nên nhớ là vào cuối thập niên 1950 tới 1960 người nào có tư tưởng xã hội đều bị gán là Cộng Sản và ngay cả bây giờ đôi khi cũng bị như vậy. Hai ông Obama và Clinton cũng bị vu khống là đưa nước Mỹ tới chế độ Công Sản khi hai ông áp dụng lý tưởng này và mời hai giáo sư kinh tế Robert B. Reich và Joseph E. Stiglitz (giải Nobel kinh tế) vào làm bộ trưởng và cố vấn (1). Cả hai ông Reich và Stiglitz đều cho rằng hồi thập niên 1970 sự cách biệt lợi tức giữa một CEO của một corporation và một kỹ sư thuộc middle class là 26% thì vào thời điểm 2012 lên tới 234%. Cũng vào thập niên 1970, một người đi làm có thể mua được một căn nhà, đến nay 2012-2013 phải cả hai vợ chồng cùng đi làm mới đủ. Riêng tôi thì thấy năm nay 2017 cả hai vợ chồng đi làm phải dành dụm mấy năm mới mua được nhà. Và hiện nay theo luật thuế mới do đảng Công Hòa đưa ra và được ông Trump chấp thuận thì 1% những người giàu lại đóng ít thuế trong khi 90% người trung lưu lại đóng thuế nhiều (việc giảm thuế cho họ chỉ tạm thời sau đó sẽ tăng trong khi việc giảm thuế cho corporation thì từ 34.5% xuống 21% được vĩnh viễn). Chính nhà tỉ phú Warren Buffett cũng nói là ông đóng ít thuế hơn bà thư ký của ông làm có 34,000 dollars một năm. Cũng chính ông Steve Bannon, người giúp ông Trump đắc cử Tổng Thống, và từng là cố vấn tối cao cũng đòi hỏi phải đánh thuế người giàu lên 44% thay vì 21% như hiện nay vì ông đồng quan điểm với các học giả là sự cách biệt quá cao về lợi tức giữa các tầng lớp dân chúng sẽ gây tình trang xáo trộn trong xã hội. Nên nhớ ông Bannon cũng là một học giả lỗi lạc. Hình như hầu hết các học giả đều có tư tưởng xã hội.
Người chống chính sách xã hội của Tổng Thống Clinton là nhà tỉ phú khuynh hữu Richard Mellon Scaife khi ông tin tưởng là đảng Dân Chủ đang thắng đảng Cộng Hòa trong chiến tranh tư tưởng ý thức hệ về chính sách xã hội mang lại quân bình cho mọi người . Do đó ông tung ra rất nhiều tiền để đánh đổ ý thức hệ xã hội của đảng Dân Chủ. Theo Washington Post thì trong 18 năm kể từ thời Tổng Thông Reagan cho tới khi ông Clinton đắc cử tổng thống, ông đã bỏ ra hơn 200 triệu cho phong trào chống lại ý thức hệ xã hội. Khi ông Clinton đắc cử thì ông Scaife lại tung ra rất nhiều triệu dollars chống lại ông Clinton trong cuộc đấu tranh mang lại công bình xã hội cho dân Mỹ. Năm 1994, trong một bữa tiệc ông đã tuyên bố với những người dự tiệc là ông sẽ tiêu diệt ông Clinton. Cũng theo tờ Washington Post thì tính đến lúc tổng thống Clinton mãn nhiệm kỳ 2 thì ông chính thức là người hiến tặng nhiều tiền nhất trong lịch sử cho lý tưởng cực hữu của đảng Cộng Hòa. Cho đến nay, ông cống hiến ít nhất $340 triệu để hỗ trợ cuộc “chiến tranh ý thức hệ chống lại chủ nghĩa tự do Hoa Kỳ.”
Thật ra hầu hết những người ủng hộ chính sách xã hội của TT Clinton và Obama đều bị chụp mũ là CS hoặc Sĩ Quan SS của Đức Quốc Xã. Nhà tỉ phú George Soros là một điển hình. Ông bị tố là CS mà họ quên là ông đã giúp nhiều triệu dollars cho các nhóm chống Cộng tại các nước như Hung Gia Lợi (quê hương ông), Ba Lan, Tiệp Khắc v.v. để cùng Đức Giáo Hoàng và TT Reagan giật xập chế độ CS ở Đông Âu. Mới đây khi giúp quĩ tranh cử cho bà Clinton thì họ tung hình ảnh photoshop một thanh niên trẻ đeo lon Trung Úy và nói chính ông là Sĩ Quan SS của Đức.  Vì dốt nát nên họ không hiểu là khi nước Đức bại trận trong Thế Chiến thứ II vào tháng Năm 1945 thì ông mới có 14 tuổi (ông sinh năm 1930). Ngoài ra muốn là Sĩ Quan SS thì ông phải ít nhất 17 tuổi mà phải là người Đức thuần chủng trong khi đó ông là người Hung Gia Lợi gốc Do Thái. Chưa bị băt đi trại tập trung là may.
Tôi xin tóm tắt những playbook của Saul Alinsky dưới đây:  
  • Vũ khí mạnh nhất là chế nhạo đối thủ.
  • Đẩy mạnh áp lực. Đừng bao giờ giảm.
  • Phát động một chiến dịch để đè nặng áp lực thường xuyên lên đối thủ.
  • Chọn một mục tiêu, nắm chặt lấy nó, nhân cách hóa nó và dùng nó để gây chia rẽ.
  • Đe dọa (threat) còn đáng sợ hơn là việc làm.
  • Goebbels bộ trưởng của Ministry of Public Enlightenment and Propaganda của Quốc Xã Đức từ 1933 tới 1945.
Goebbels chủ trương phải kiểm soát tất cả mọi thứ trong xã hội Đức từ chính quyền tới tôn giáo, phim ảnh, truyền thông v.v.để hướng dẫn tư tưởng quần chúng làm cho họ cuồng tín tin tưởng tối đa vào nhà lãnh tụ độc tài của chế độ fascist. Tuyên truyền liên tiếp lập đi lập lại mãi cho tới khi quần chúng tin là hình vuông thực ra là hình tròn. Đại khái những phương pháp tuyên truyền của ông gồm các điểm sau:
  • Nói láo một lần thì vẫn là câu nói láo, nói láo một ngàn lần thì câu nói láo đó biến thành câu nói thật.
  • Phải chọn lựa tin để đăng báo. Những viên chức trông coi thông tin phải có trách nhiệm bảo đảm mỗi bản tin đưa ra phải phục vụ một mục đích nào đó.
  • Kẻ thù đáng sợ nhất cho Nhà Nước là sự thật.
  • Nhà Nước nắm quyền tối hậu trong việc chỉ đạo tư tưởng quần chúng.
  • Tuyên truyền phải làm dễ dàng việc chỉ định kẻ thù nghịch thành mục tiêu của mình.
  • Càng nói láo nhiều (bigger lie) bao nhiêu thì người ta càng tin mình bấy nhiêu.
  • Nếu ta liên tiếp nói láo một cách liên tục, nó sẽ biến thành câu nói thật.
  • Để thuyết phục, chỉ nên tóm lược vào một vài điểm chính và lập đi lập lại nhiều lần. Kiên trì là điều kiện tiên quyết và quan trọng nhất cho việc thành công.
Ngoài ra các chính trị gia cũng áp dụng phương thức phản công của Cộng Sản, Đức Quốc Xã khi bi tấn công:
  • Nhất quyết không nhận tội.
  • Chối tới cùng.
  • Đòi hỏi bằng chứng.
  • Phản chứng mạnh mẽ.
  • Làm mất uy tín đối thủ.
Trước đây, khi giá trị đạo đức được coi trọng thì người ta không bịa đặt chuyện để vu khống người khác, họ chỉ lôi ra những việc làm bê bối của đối thủ, rồi cho người tung lên báo để bôi nhọ. Chẳng hạn như vào thập niên 1790 ông Bộ trưởng Ngân Khố Alexander Hamilton bị báo chí tố là có liên hệ tình dục với một phụ nữ tên là Maria Reynolds. Mặc dù ẩn danh nhưng mọi người đều biết là Thomas Jefferson tung ra. Vào thời đó con người rất thật thà, nên mánh lới của họ rất ngớ ngẩn. Hiện nay, những thủ đoạn lăng mạ người khác thì rất tinh vi, nếu không cẩn thận, người ta sẽ bị lầm lẫn.
Trong cuộc tranh cử chức vị Tổng Thông giữa hai ứng cử viên John Kerry và George W. Bush thì phe ông Bush tố cáo chiến công của ông Kerry tại Việt Nam là bịa đặt, không có thật. Họ mướn một cựu nhân viên FBI đi tìm kiếm các cựu chiến binh Swift Boat (một số những người tự nhận là cựu binh sĩ Swift Boat thì không hề tham chiến ở V.N., số khác không phải là lính) tung ra những tin tức trên báo chí, truyền hình bôi nhọ ông Kerry bịa đặt chiến công ở Việt Nam mặc dù những chiến công này có thật. Trong khi phe ông Kerry thì tố ông Bush là trốn tránh tham chiến ở Việt Nam bằng cách gia nhập Vệ Binh Quốc Gia ở Tiểu Bang Texas.
Cũng như khi Tổng Thống Clinton trong vụ Monica Lewinsky, ông Chủ Tịch Hạ Viện Newt Gingrich (Thuộc đảng Cộng Hòa) nhất quyết đòi impeach ông Clinton thì ông Larry Flynt, chủ nhiệm báo Hustler (báo con heo) treo giải thưởng một triệu dollars cho bất cứ ai có bằng chứng các dân biểu, thượng nghị sĩ ngoại tình thì lòi ra ngay ông Gingrich ngoại tình và đưa người tình đi phá thai trả bằng tiền mặt. Việc vỡ lở khiến ông phải xin từ chức. Người được đảng Công Hòa bổ nhiệm thế ông Gingrich là Bob Livingston sau đó cũng lòi ra là ông có liên hệ ngoại tình với bốn phụ nữ khiến ông cũng đột ngột từ chức. Sau đó khi lên thượng viện với đa số Cộng Hòa thì ông Clinton được miễn tội. Về sau này bà Barbara Walter, người phụ trách chương trình 20/20 của đài ABC, khi về hưu cũng tiết lộ bà có liên hệ tình dục trong thời gian đó với ông Chủ Tịch Thương Viện Công Hòa. Ông Flynt tuyên bố công việc ông làm chỉ cốt chứng tỏ bộ mặt đạo đức giả của các chính trị gia. Các cụ ta nói “cháy nhà ra mặt chuột“là vì vậy.
Tới thời ứng cử viên Obama ra tranh cử thì sự bịa đặt đi lên một mức cao hơn. Ông Trump và ông sheriff Joe Arpaio ở Arizona và những nhóm thuộc đảng Cộng Hòa tung tin là ông Obama không phải sinh ở Hawaii mà sinh tại Kenya Phi Châu. Họ còn tung những khai sinh giả để chứng minh lời tố cáo cùng tung những hình ảnh do Photoshop tạo ra cho thấy ông đang vận động tranh cử tại Phi Châu cho ông anh theo Cộng Sản cùng cha khác mẹ kèm theo những hình ảnh ông chụp với nhóm kháng chiến thân Cộng Che Guevara ở Argentina.
Tới thời gian tranh cử giữa ông Trump và bà Hilary Clinton thì đạt tới độ bẩn thỉu nhất trong lịch sử chính trị từ trước tới giờ. Bà Clinton thì tung ra những tài liệu tấn công ông Trump là ăn nói tục tữu, tấn công tình dục đàn bà, đưa những nhân chứng ra thưa ông Trump đã tấn công tình dục họ, liên hệ với Nga, tung ra cái video gọi là Access Hollywood trong đó ông Trump khoe khoang với anh bạn trẻ Billy Bush là muốn đàn bà thì trước hết hôn sau đó sờ mu, nếu em chịu thì “nhất dạ đế vương” ngay. Ông hãnh diện khoe với Billy là “Khi anh là người nổi tiếng thì họ sẵn sàng đồng ý ngay”Tội nghiệp anh Bush, vì video này tung ra nên anh bị đài ABC đuổi việc.  Trong khi đó ông Trump thì áp dụng đúng chiến thuật của cả Alinsky lẫn Goebbels cùng Cộng Sản để tấn công bà Clinton. Mỗi khi bị tố cáo việc gì thì ông chối bai bải là “fake news”. Để những người ủng hộ chỉ tin những điều mình nói ra, ông mở phong trào chống các cơ quan truyền thông như CNN, ABC, Washington Post, New York Times v.v. bằng cách tung tin là các cơ quan này chỉ loan tin thất thiệt (fake news) không nên tin mặc dù những thông tin của các hãng này tương đối trung thực. Ông khuyến khích họ chỉ tin theo tin của Fox News, Breitbart, Inforwars, Newsmax là những hãng thông tấn của nhóm cực hữu ủng hộ ông. Đó là lối truyền thông của bọn Đức Quốc Xã và Công Sản chỉ cho phép báo Đảng.
Cái bịa đặt ghê tởm nhất là tung tin ông Podesta và bà Clinton tổ chức buôn bán tình dục con nít tại một tiệm bán pizza trong vụ Pizzagate khiến một anh hùng “rởm” có xác con voi với óc của con ruồi tưởng thật vác súng tới để thanh toán nên bị Cảnh Sát bắt cho vào tù đếm lịch.
Ngoài ra ông áp dụng tối đa nguyên tắc:
  • Nhất quyết không nhận tội.
  • Chối tới cùng.
  • Đòi hỏi bằng chứng.
  • Phản chứng mạnh mẽ.
  • Làm mất uy tín đối thủ.
mà ông học được của bọn Đức Quốc Xã và Công Sản. Đó cũng là lý do ông thần tượng Putin và Tập Cận Bình. Cũng chính người hướng dẫn tranh cử cho ông là Steve Bannon cũng rất hâm mộ Hitler. Vụ Access Hollywood là bằng chứng. Trong thời gian tranh cử, ông nhận tội và xin lỗi các nạn nhân nhưng mới đây hồi cuối tháng 11, 2017 ông lại chối là cuốn băng là giả tạo được lồng tiếng nói giả của ông vào khiến ông Billy Bush nổi giận nói là cuốn băng và lời ông nói với Billy là thật. Ông cũng áp dụng playbook của ‘Alinsky là chế nhạo người khác bằng cách gọi tên họ là “Crooked Hillary”, “‘Lyin’ Ted”, “Little Marco”, “Crazy Bernie”,”Low-Energy Jeb” v.v.
Trong khi đó thì những người ủng hộ bà Clinton cũng gọi ông là Trumpid, Orange Chimpanzee v.v còn ông Chủ Tịch Nước Bắc Hàn gọi ông là Dotart (Donald Retarded) sau khi ông Trump gọi ông ta là Little Rocket Man. Các ông ứng cử viên tranh cử trong nội bộ Công Hòa thì gọi ông là Con Artist(2), ông Marco chế nhạo ông là người thì to lớn nhưng hai bàn tay thì bé ngụ ý là “của quý” của ông bé nhỏ (3). Bị đụng tới tử huyệt ông hét lên và để hai tay xuống phía hạ bộ và nói của ông rất to trước mặt những cổ động viên của mình và ngay trên màn ảnh truyền hình khiến báo chí gọi ông là howler monkey.(4)
Việc đặt tên để hạ nhục hay tâng bốc người khác sẽ tạo ra cái mà các nhà tâm lý học gọi là behavioral confirmation hay là Pygmalion effect (5). Khi đặt tên, nếu đặt tên tốt đẹp thì người ta mong muốn người có tên đó sẽ tốt đẹp như tên được đặt. Bên Công Giáo thì các linh mục và nữ tu cùng các con chiên thì lấy tên thánh đặt cho mình để mong mình cũng có đức hạnh như vị thánh đó. Bên Phật Giáo cũng vậy. Nhưng khi đặt tên xấu thì người bị đặt tên sẽ bị ảnh hưởng nặng về tâm lý nếu mình không vững vàng. Mặc dù vậy khi liên tiếp bị gọi tên xấu thì người khác cũng tin là mình xấu như vậy. Chẵng hạn như khi bị ông Trump gọi là Crooked Hilary riết rồi người ta cũng tin là bà Hilary là crooked thật. Cũng như ông Trump nếu bị gọi là Orange Chimpanzee thì khi thấy mặt ông đứng nói diễn văn là người ta liên tưởng tới ngay con khỉ da cam đang diễn trò.
Chính cựu Tông Thống Bill Clinton cũng áp dụng nguyên tắc chối tội nêu trên trong vụ ông liên hệ với cô Monica Lewinsky.”I did not have sexual relations with that woman, Ms. Lewinsky.” Về vấn đề nói láo thì các ký giả nói trung bình cứ 5 phút ông Trump lại nói láo một lần. Thực ra mỗi lần ông mớ miệng là ông nói láo theo đúng playbook của Goebbels. Bà Clinton cũng nói láo nhưng rất ít. Theo nghiên cứu fact-checker của S. Robert Lichter và nhóm của ông cho George Mason University Center cung cấp cho Media and Public Affairs thì đa số  những lời tuyên bố của Democrat có 54% là trung thực còn Công Hòa chỉ có 18%.
Tôi xin liệt kê dưới đây một số nhóm chuyên tạo những tin tức giả mạo (fake news) ủng hộ bà Clinton và nhóm ủng hộ ông Trump:
Nhóm ủng hộ bà Clinton:
American Future Fund
Conservative Solution PAC
NextGen California Action Committee
Leading Illinois Tomorrow
Our Principles PAC
Priority USA Action
United We Can
Women Vote!
Nhóm ủng hộ ông Trump:
Great America PAC
Get Our Jobs Back
Future45
Make America Number One
NRA Institute for Legislative Action
Republican National Committee
Những nhóm này tung rất nhiều tiền để vận đông cho ứng cử viên của mình.
Người nổi tiếng nhất và tài năng nhất trong đám những người tung tin “bẩn” là ông Roger Stone, một cố vấn chính trị trong thời gian tranh cử của ông Trump. Hồi thập niên 1970 khi còn 19 tuổi ông đã tung đòn bẩn đầu tiên để giúp ứng cử viên Nixon. Ông mạo danh một người có tiếng thuộc phe xã hội gửi một ngân phiếu ủng hộ ông Pete McCloskey, một đối thủ của ông Nixon trong vòng bầu cử sơ bộ thuộc đảng Công Hòa. Sau đó ông gửi tờ biên nhận đến báo chí để vu khống ông McCloskey có liên hệ với nhóm xã hội cực tả. Trong vòng bốn thập niên sau đó ông được coi là người trội nhất trong nhóm tung tin “bẩn”.
Trong thời gian cuối của cuộc tranh cử giữa bà Clinton và ông Trump, ông tung tin là WikiLeaks sẽ đưa ra những tài liệu rất nguy hại cho bà Clinton và đúng hai tuần thì tin tung ra thật. Do đó có dư luận là ông có dính líu tới WikiLeaks. Ông từng khoe với phóng viên báo GQ là :” I’m the brand name when it comes to dirty trick.”
Làm Thế Nào Để Phân Biệt Tin Tức Giả (Fake News)?
Trong cuốn sách Everydata: The Misinformation Hidden in the Little Data You Consume Every Day ông John H. Johnson có đề nghị những cách sau đây để tránh bị lừa bởi những tin thất thiệt:
1-Chỉ tin vào tin của những cơ quan truyền thông nào từ trước tới giờ vẫn được đại đa số quần chúng tin tưởng là trung thực.
2-Để ý kỹ vào những vấn đề được nêu ra. Những người đưa ra những luận cứ này có thực là những chuyên viên thượng thặng hay chỉ là những anh tự nhận mình là chuyên viên rồi tung tin lên online internet news. (Quan trọng nữa là những kẻ mạo danh những người nổi tiếng rồi tung tin bịa đăt, chẳng hạn vừa rồi có kẻ mạo danh tên ông Charles Krauthamer, một học giả rồi tung tin lên là ông Obama đang lập một nhóm 30,000 người có vũ khí dưới quyền điều khiển của ông bà Obama tại một ‘bunker’ (sic) để lật đổ ông Trump, người tung fake news quên là tuy là một người thuộc Cộng Hòa nhưng ông Krauthamer trong chương trình The O’Reilly Factor đã trả lời Bill O’Reilly, một bình luận gia cực hữu là ông không bỏ phiếu cho ông Trump vì thấy ông Trump không xứng với chức vụ Tổng Thống do tâm tính của ông ta – viết thêm của người viêt).
3-Nếu thấy một bản tin nào mà mình nghi ngờ thì vào Google đánh headline của tin rồi thêm chữ ‘false’. Nếu bản tin là giả (false) thì hi vọng Google sẽ đưa ta vào link Snopes.com và những link fact-checking khác giải thích tại sao bản tin đó thất thiệt.
Riêng cá nhân tôi thì dựa vào kiến thức và sự thận trọng để tránh tin vịt, đừng thần tượng vào người nào để nhắm mắt mù quáng tin vào họ vì có thể họ bị kẻ khác mạo danh như vẫn thường xảy ra, hoặc có thể họ thiên kiến.
Theo thiển ý của tôi thì hầu hết những chính trị gia đều nói láo. Họ chỉ là những diễn viên đóng những vai trò trong vở kịch do những đạo diễn của họ là những công ty liên quốc gia hay những nhà donors tỉ phú muốn họ làm. Bằng chứng đơn giản là bất cứ cựu tổng thống nào khi mãn nhiệm kỳ cũng kiếm hàng mấy chục triệu do các hãng trả tiền mời diễn thuyết, một cách “lại quả” hợp pháp. Ngay ông tỉ phú Trump tài sản mới có 2.9 tỉ nhưng bảo đảm khi hết nhiệm kỳ ông sẽ có hơn 10 tỉ như ông vẫn huyênh hoang là ông có 10.9 tỉ. Bằng chứng là khi vừa mới lên nhâm chức, Trung Cộng đã chấp thuận cấp cho ông 34 giấy phép xin xây cất. Một việc mà chưa hề xảy ra tại Trung Cộng.
Tới đây tôi mới thấy phẩm hạnh của các lãnh tụ, các thượng nghị sĩ, dân biểu, chính trị gia của VNCH hơn hẳn các chính trị gia Hoa Kỳ vậy mà họ vẫn luôn luôn bị chính ngay người dân VNCH lăng nhục. Tôi cảm thấy thương họ và hãnh diện mình là người Mỹ gốc Việt. VNCH muôn năm.
Trần Gia Lương
Christmas 2017
Chú Thích
(1) Giáo sư Robert B. Reich là Bộ Trưởng Lao Động cho TT Clinton. Khi ông Clinton còn là Thống Đốc Arkansas, ông có đọc cuốn The Work of Nations của giáo sư Reich chủ trương thay đổi chính sách chống sự quá ưu đãi giới tài phiệt và bóc lột giới trung lưu và nghèo. Sự quá chênh lệch lợi tức sẽ đưa đến tình trạng đình trệ sự phát triển và công ăn việc làm cho tầng lớp công nhân đưa đến ảnh hưởng xấu cho nền dân chủ. Vì mê thích lý tưởng này nên khi đắc cử tổng thống, ông Clinton đã mới giáo sư Reich làm bộ trưởng. Sau đó giáo sư làm cố vấn cho TT Barack Obama. Năm 2008 Time magazine cho ông là một trong mười bộ trưởng thành công nhất trong thế kỷ 20. Tờ Wall Street Journal cũng nói ông là một trong mười nhân vật ảnh hưởng nhất trong việc hướng dẫn ý tưởng thương mại trong nước.
(2) Chữ Con artist bắt nguồn từ việc xảy ra vào năm 1849 trong vụ xử án ông William Thompson. Theo báo New York Herald thì ông Thompson ăn mặc rất lịch sự và đứng ở đường Manhattan, khi gặp người đi qua, ông rất lịch sự hỏi chuyện và nói với người lạ “ông có thể tin vào tôi được không để cho tôi mượn chiếc đồng hồ của ông cho tới ngày mai “(have you confidence in me to trust me with your watch until tomorrow?”, một vài người cả tin đưa đồng hồ cho ông ta nên bị lừa. Do đó danh từ confidence man ra đời. Bây giờ người ta dùng danh từ con artist có nghĩa là kẻ đại bip để thay vào chữ confidence man – con man.
(3) Người ta thường tin tưởng những người nào mà cao lớn nhưng hai bàn tay nhỏ bé hoặc có mũi (nose) vừa nhỏ, vừa ngắn, vừa thấp thì bộ phân sinh dục nam cũng nhỏ bé. Việt Nam ta cũng tin vậy vì theo đông y thì mũi tượng trưng cho dương vật còn mồm phụ nữ tượng trưng cho âm hộ nên mới có câu nói “mồm sao ngao vậy.”
(4) Người Mỹ có câu “the louder the howl, the smaller the testes” để chỉ giống khỉ howler monkey có tiếng kêu lớn nhất trong các loài vật trên trái đât. Tiếng kêu của nó có âm vực cao đến 140 decibels. Vì biêt dương vật của mình nhò bé, khỉ howler monkey dùng tiếng kêu to để đe dọa những con khỉ lớn hơn hầu chiếm đoạt những khỉ cái theo nghiên cứu của Leslie Knapp cho Cambridge University và được đăng trong tập san Current Biology. Cũng theo bà Knapp thì theo luật tiến hóa (evolution) có lẽ cũng áp dụng vào con người.
(5) Pygmalion effect“Lộng giả thành chân” .Theo cổ sử Hy Lạp, nhà vua Pygmalion sai người tạc một bức tượng phụ nữ thật đẹp và sau đó ông đem lòng yêu bức tượng coi như người thật.

Comments

Popular posts from this blog