BẠN CHƯA CÓ TÊN
KIM HÀI

 Inline images 1

          Xanh áp sát người sau gốc bằng lăng già. Tim Xanh đập liên hồi còn hơn bữa chạy băng đồng khi nghe tiếng trống trường báo giờ học. Trước mặt Xanh là một con voi con to chừng bao gạo. Con voi đang đong đưa cái vòi hết sang phải rồi lại sang trái, thỉnh thoảng, nó dùng vòi ngắt một cọng lá trên đám cây con đưa vào miệng.

Xanh nhớ mẹ vẫn căn dặn, nếu thấy voi phải chạy ngay về nhà, báo cho mọi người biết vì voi thường đi theo đàn, Xanh nhìn quanh, lắng tai nghe, không có một tiếng động hoặc dấu hiệu nào cho thấy có voi lớn ở gần. Vì vậy, nó vẫn nín thở nhìn con voi con một cách thích thú.

- Con voi nầy đi lạc...Đúng là chú mầy đi lạc rồi.

Nghĩ vậy, nó đứng dậy rón rén đến gần thêm một chút. Con voi chỉ nhỉnh hơn con bê nhà nó khi còn ở quê. Cũng cao cở đó, cũng màu da xám xịt. Cưỡi bê thì Xanh đã biết cưỡi từ lúc bốn năm tuổi. Tất nhiên Xanh không hề có ý định cưỡi voi. Xanh chỉ muốn đến gần và ngắm voi cho thoả thích. Chưa bao giờ Xanh thấy tận mắt con vật nầy ngoài những hình ảnh trong sách giáo khoa, hoặc trên những tấm áp phích treo ở hội trường nhà văn hoá, và từ chuyện kể của người lớn.

- Rắc.

Xanh đạp phải một cành khô. Con voi co vòi, hai cánh tai to như cái quạt chửng lại, nó hú một tiếng giống tiếng khóc ré của trẻ em rồi bỏ chạy ngược hướng với Xanh. Có lẽ voi con đã bắt đầu nhớ mẹ. Nó quay vòi tứ tung, đâm thẳng vào đám bụi rậm, rồi lại đổi hướng liên tục.

Xanh nhọc nhằn chạy theo. Nó không biết làm cách nào để voi con dừng lại hoặc chứng tỏ là mình không làm hại nó. Thỉnh thoảng voi con dừng lại thở dốc, nhìn quanh quẩn.. Nhưng hình như việc đổi hướng tán loạn đã khiến chú voi con càng lúc càng lạc đường. Mùi của bầy đàn đã nhạt và những mùi lạ lẫm đáng sợ càng tăng. Tiếng chân vội vã, thiếu cẩn trọng của Xanh đuổi voi con đến áp bìa rừng. Rừng thưa dần. Đã thấy con mương lớn khơi nước từ suối dẫn đến rẩy ngoằn ngèo xuyên đám rừng thấp.

Voi con dừng lại. Nó bắt đầu mệt vì đói, khát, thèm sữa. Tiếng nước róc rách như gọi mời. Voi con đến bên mé nước, cúi xuống. Bờ đất lở ra dưới sức nặng của voi. Một tiếng ùm lớn vang lên. Xanh vừa kịp thấy cả thân hình voi con rơi xuống .

Sau một lúc vùng vẫy, voi con nằm lả người dựa vào vách bờ nước. Cái vòi nhỏ vẫn cố níu kéo những nhánh cây con để trèo lên mà không thể.Nước cạn, mương nước không sâu, nhưng đất bùn mềm nhão, bờ dựng đứng. Mỗi lần voi con trườn lên, bờ đất lại sạt lở bởi sức nặng của voi. Nó đành đứng yên mặc cho giòng nước chảy qua chân. Cả khi Xanh xuất hiện trước mặt, rất gần mà voi con cũng không buồn quan tâm, chỉ duy nhất đưa chiếc vòi nhỏ lên cao như cầu xin được giúp đỡ.

Đột nhiên Xanh thấy thương con voi nhỏ chi lạ. Nó mon men lại gần, bẻ một nhánh lá non đưa cho voi con. Cái vòi ngoảnh đi . Cành lá rơi xuống nước trôi tuột qua chân voi.

-Vậy mầy thích ăn gì? Mẹ mầy cho mầy ăn gì? Chắc mẹ mầy đang đi tìm mầy xấc bấc. Tại mầy hư không chịu theo mẹ đây.

Nghĩ tới mẹ voi, Xanh giật mình sợ hãi. Xanh đã nghe người lớn kể nhiều chuyện về voi và sức mạnh cùa nó khi giận dữ. Bình thường voi rất hiền lành nhưng khi nổi giận, nó có thể san bằng cả một xóm nhà hoặc chà nát nương rẩy hay bất cứ sinh vật nào lại gần. Nếu voi mẹ xuất hiện tưởng Xanh làm hại voi con chắc nó sẽ giẫm chết Xanh mất. Không chần chừ, Xanh quay lưng định dọt lẹ. Vừa lúc đó, voi con kêu lên một tiếng yếu ớt. Tiếng kêu ré rè rè như không đủ sức vang xa, ẩn chứa một nỗi sợ hãi mơ hồ khiến trái tim Xanh thắt lại. Xanh dừng bước, lẩm bẩm:

- Chắc mầy đói và sợ lắm phải không?

Xanh nhớ lại cái lần đi chợ Tết, lạc mẹ. Nỗi cô đơn , hoảng hốt, sợ hãi trước người lạ, giờ Xanh vẫn chưa quên.

Chú voi con lại cất giọng rên rỉ, đôi mắt nhỏ xíu ẩn dưới đôi tai to quá khổ ủ rũ chụp lên cái trán vồ tạo cho voi con một hình ảnh đáng thương. Xanh quyết định quay trở lại, nó ngồi xổm trên bờ mương và chẳng biết làm gì hơn là dùng một nhánh cây nhúng nước rưới lên mỏm voi. Cái vòi cong lên để lộ đôi ngà non mới nhú trắng bóng như răng người.

Đã quá trưa. Rừng khô nóng. Bụng Xanh kêu rồn rột vì đói, khát và nản lòng. Nó sè sẹ đứng dậy, rồi sè sẹ lùi dần như sợ voi con giữ nó lại. Qua khỏi đám sim dại, Xanh cắm đầu chạy miết về nhà.

Xanh ngủ vùi. Lúc nó thức giấc, nắng đã dịu bớt. Nó lò mò ra hiên, ngồi trên ngạch cửa, bẻ một trái chuối mới chín hườm trong buồng chuối dựng ở góc nhà, lột vỏ nhai ngon lành.

“Con vỏi con voi, cái vòi đi trước...”

Tiếng hát ở đâu vọng lại làm Xanh chợt nhớ. Miếng chuối nghẹn trong cổ. Nó bật dậy.

Không nghĩ ngợi nó vặt hơn chục quả chuối cho vào cái bao ny lông cũ rồi chạy biến.

Chú voi con vẫn trong tư thế đứng nằm. Bùn đất rơi vãi trên người biến làn da đen xám thành một màu đỏ đất. Xanh thở phào khi thấy hai cái tai to phe phẩy lúc Xanh tới gần. Nó nghĩ bụng:

- Cũng giống như con chó mực nhà mình mà...

Nghĩ thế nhưng Xanh cũng chần chừ không dám đến gần quá, nó lấy một quả chuối đặt trên bờ đất gần đầu voi rồi nhanh chóng tránh ra. Voi con lảo đảo đứng thẳng đưa vòi tóm lấy quả chuối cho ngay vào miệng. Xanh đưa một quả chuối khác, nó tiếp tục nhanh chóng nuốt lấy. Chẳng mấy chốc hết vèo. Cái vòi vẫn tiếp tục vươn lên nhưng Xanh chẳng còn gì. Xanh bứt một nắm lá cỏ non thả xuống. Voi con không chê. Cứ vậy đám cỏ cao quanh đó nhanh chóng trơ trụi. Voi con vục vòi xuống mương hút nước thổi vào miệng. Xanh nhích lại gần hơn nhìn ngắm thoả thích.

- Tao sẽ bẻ mía, đốn chuối cho mầy ăn. Mầy cứ ở đây, đừng kêu la gì hết nhen.

Trả lời Xanh, voi con cong vòi kêu: rố..ố....ố..rô..ô...rô...

Xanh cho là voi con đồng ý. Nó vui sướng đứng dậy nhẩy cởn.

Gió bắt đầu thổi mạnh. Chiều sẽ xuống rất nhanh trong rừng. Xanh biết điều đó, nó tiếc nuối quay trở về. Con voi nhỏ nhìn theo, tiếp tục ngẩng vòi kêu. Nó nhớ mẹ hay muốn có bạn bên cạnh? Xanh không biết, mà dù gì Xanh cũng không thể ở lại.

Sau buổi cơm tối, Xanh nhanh chóng ra ngoài sân ngồi một mình. Nó bức bối muốn nói chuyện với cha về con voi nhỏ. Nhưng Xanh sợ. Có thể cha nó sẽ cùng một số người khác biết cách đưa voi lên khỏi mương nước. Khi ấy,voi con sẽ đi vô rừng và nó không bao giờ gặp lại . Còn bây giờ con voi con là của riêng nó, độc nhất nó có, nó chưa muốn san sẻ điều nầy cho bất cứ ai.

Sáng hôm sau, Xanh dậy thiệt sớm, kiếm một cái túi ny lông to nhất, lén mẹ lấy cả chục củ khoai lang, chạy băng ngang rẩy nhà vô rừng. Tiện thể, nó bẻ thêm mấy cây mía rồi lặc lè kéo. Con voi con vẫn đứng y nguyên chỗ cũ, một chân quỵ xuống. Nghe tiếng động, voi con dửng đôi tai cử động nhè nhẹ nhưng vẫn không đổi tư thế. Xanh bẻ một lóng mía đẩy về phía voi con. Cái vòi hươi lên nhè nhẹ rồi chộp lấy đưa vào miệng. Xanh thích thú liên tục đút mía. Một loáng bó mía đã hết nhẳn. Cái vòi vẫn hướng về phía Xanh chờ đợi. Xanh nhích lại gần voi con đến độ có thể ngửi thấy hơi gió thổi ra từ phía vòi voi. Nó đút một củ khoai. Thoạt đầu, voi con phì ra, củ khoai đứt đoạn suýt văng trúng Xanh. Nó nép một bên mắng yêu:

- Khoai ngon nhứt mà mầy chê hả?

Chưa kịp dứt lời, cái vòi đã vươn ra nuốt lấy nửa củ khoai vỡ. Xanh buồn cười lùa cả đống khoai tới . Rồi đống khoai cũng hết, nhưng hình như voi vẫn còn đói, nó quăng vòi bứt mấy bụi cây còn sót lại ở bờ mương. Xanh lo lắng:

- Trời đất, mầy ăn nhiều vậy lấy đâu ra đồ ăn cho mầy? Mẹ tao mà biết được, tao chết chắc.

Voi con hình như cảm nhận được nổi lo của Xanh, nó đưa vòi về phía Xanh, không đón khúc ngọn mía còn sót lại mà chạm vào bàn tay Xanh rà nhè nhẹ. Xanh run lên vì thích và cũng vì cảm giác lạ kỳ khi tiếp xúc với cái vòi ươn ướt. Nhưng trên hết, Xanh hạnh phúc vì cảm nhận được voi con đã xem Xanh là người bạn của nó. Xanh nhớ lại lời ba thường nói: nếu mình chăm sóc ai đó tận tình, dù là người hoặc con vật, thì họ sẽ đáp lại mình bằng sự thương mến thân thuộc như vậy.

Xanh ngồi bên voi con một lúc rất lâu. Cuối cùng, Xanh đánh bạo vuốt nhẹ lên cái lưng to bè của voi con rất nhanh ( vì còn sợ), rồi đứng dậy nói:

- Thôi, tao về phụ má lượm đậu phọng. Tao sẽ lấy cho mầy một ít. Mầy đừng làm ồn nghe.

Trả lời Xanh, voi con cong vòi kêu: rố..ố..ố...rô...ô...

Xanh không biết nó kêu mình hay kêu đòi mẹ. Một mặt Xanh muốn mẹ voi con nghe thấy tìm đến đây đưa voi con lên bờ, nhưng một mặt Xanh mong tiếng kêu đó tựa như đứa bạn thân gọi mình. Xanh đứng sau gốc bằng lăng ló mặt ra như chơi trò ú oà, nhưng voi con đã nằm xuống, im ắng. Xanh thất vọng xoay lưng chạy về phía rẫy nhà.

Sáng hôm sau, Xanh bị ba mẹ đánh thức thật sớm. Thì ra hôm nay cả nhà phải ra rẫy thu hoạch đậu phọng. Mọi năm, trong suốt tháng hè nghĩ ngơi, Xanh thích nhất là nhổ đậu phọng. Mọi người phải dậy từ sáng sớm để tránh bớt cái nắng gay gắt mùa hè, sau đó trang bị rổ nhỏ, cọc nhọn, găng tay nếu có . Nhổ giây đậu không khó mà chỉ cần khéo léo cẩn thận để không bị sót đậu trong luống, mắc công bới tìm. Đó là công việc của người lớn. Trẻ con như Xanh theo sát ba mẹ, thu lượm những hạt đậu rơi, dùng rổ nhỏ và cọc nhọn bới sàng đậu sót. Tuy việc như chơi, nhưng không thể bỏ dở chừng.

Xanh nóng ruột vì biết nếu khộng có cái ăn,voi con sẽ bị đói. Nó định bụng tìm cách lẻn vô chỗ voi con cho nó vài búi giây đậu tươi. Không ngờ việc thu hoạch chậm hơn Xanh nghĩ. Cơn mưa rào tuần trước làm đất nén chặt khiến việc nhổ đậu vất vả. Kiểu nầy việc nhổ đậu có khi kéo dài đến đêm. Mọi người làm không ngơi tay. Thỉnh thoảng, Xanh lại nhấp nhỏm đứng lên đếm những luống đậu chưa thu hoạch. Nó cảm giác các luống đậu sinh sôi nẩy nở ra hoài như trong truyện cổ tích.

Đến quá trưa, một cơn mưa rào chợt ập đến. Mọi người bỏ dỡ việc chạy nhanh đến căn chòi dựng tạm mé rừng để trú mưa. Bữa ăn trưa chỉ qua loa với khoai, bắp luộc và nước chè lá đựng trong can nhựa. Xanh nhấp nha nhấp nhỏm đứng ngồi không yên đến độ má phải nói:

- Ngó bộ thằng Xanh mệt rồi. Chắc tại dậy sớm. Có cái nón lá của má, con đội che mưa về nhà ngủ một giấc . Nhớ cắm cho má nồi cơm điện...

Chỉ đợi có vậy, Xanh co giò băng rẫy chạy về nhà. Nó không quên hốt một mớ giây đậu phọng cùng mấy củ khoai. Nhưng Xanh không ngủ. Nó kiếm cái bao tải nhỏ, lấy thêm ít khoai lang sống, thồn căng bao, khoác cái áo mưa của ba, vòng qua bên rẫy điều, chạy thẳng vô rừng.

Mưa vẫn nặng hạt. Lá cây rừng oằn xuống che lấp lối đi. May trời không gió. Xanh lặc lè với cái bao ẩm ướt trên lưng. Nó lo lắng nhìn giòng chảy tuông mạnh ở những nhánh mương dẫn nước. Bỗng từ sau những hàng cây xuất hiện bốn người đàn ông lạ mặt. Tất cả đều không mặc áo mưa, ở trần để lộ những bắp thịt cuồn cuộn.

Xanh giật mình sợ hãi. Cái bao tải rơi đánh bịch xuống nền đất, khoai mía rơi lăn lóc... Người đàn ông cao to nhất bật cười:

- Chỉ là thằng con nít.

Rồi ông ta nhìn đống khoai, cười to hơn:

- Thằng nhóc đào trộm khoai đậu. Vậy mà tao tưởng kiểm lâm.

- Cút xéo về đi nhóc. Mấy chú không bắt trộm vặt đâu.

Xanh cúi xuống vớ lấy bao khoai, nhưng một người dùng chân chặn lại:

- Để đây cho bọn tao có việc dùng. Về đi, chạy nhanh lên không tao báo chủ rẫy...

Xanh lùi dần khỏi nhóm người.. Họ hình như không để ý gì đến Xanh, nép vào nhau dấu mình sau gốc bằng lăng già.

Xanh không biết họ là ai? Xanh chỉ biết, từ khi thấy họ, một cảm giác bất an và sợ hãi cứ cắn sâu vào ngực nó khiến nó run rẩy toàn thân, chỉ muốn tránh xa họ.

Vội vàng nó quay lưng nhắm hướng rẫy nhà chạy miết.

Mưa đã nhẹ hạt, nhưng gió thổi rào rào đuổi theo chân Xanh.

-Rô..ố...ố......ố...

Xanh dừng phắt lại. Voi con. Con voi nhỏ tội nghiệp đã bị nhóm người lạ làm cho Xanh quên, giờ đang kêu Xanh giúp đỡ nó, nhớ đến nó. Xanh thở dốc, tựa lưng vào một gốc cây tránh gió. Làm sao mà mình có thể quên voi con nhanh như vậy? Chắc nó vừa đói, vừa lạnh, vừa sợ, mà có thể bị ngộp nước không chừng(?). Rủi nó chết thì sao? Xanh rùng mình, lắc đầu để xua đi ý nghĩ đó. Mình nói là bạn nó sao có thể bỏ mặc nó như vậy? Lỗi tại mình ích kỷ không báo cho ba má biết để cứu voi con...Bây giờ mình phải làm gì đây? Không tính toán Xanh quay ngược trở lại đường cũ.

- Rố...ố,,,ố,,,,,

Tiếng kêu của voi con nhỏ dần rồi ngưng hẳn. Xanh quýnh quíu. Nó muốn chắc chắn voi con vẫn còn đó, vẫn vẩy hai cái tai to nhịp nhàng. Nhanh như sóc, nó bám vào đám giây leo, đu người lên từng chạc cây. Gió thổi đong đưa như muốn ném Xanh xuống đất. Xanh bặm môi cố gắng bám chắc vào cành chính, cố căng mắt xoi qua mấy tầng lá, hướng theo con đường mòn, tìm đường nước. Kia rồi, không xa chỗ nó, cây bằng lăng vửng chải chìa những thân rễ như những cánh tay vươn dài trên mặt đất. Nhưng Xanh không thể thấy voi con. Sốt ruột, Xanh tìm cách trèo lên một bậc cành nữa.

Và rồi, Xanh nhìn thấy voi con nằm lả trên bờ lạch, cổ bị thít bởi một giây thừng lớn choàng chéo trên lưng. Bốn người đàn ông đang loay hoay nổ lực để kéo voi con lên bờ. Họ muốn bắt voi con.

-Rố...ố...ồ.....ố......

Xanh suýt tuột tay rơi khỏi cành cây bởi tiếng kêu rống thảm thiết rất gần. Trong khoảng khắc, trước mắt Xanh xuất hiện một đàn voi đang bước vửng chải hướng về phía mương nước. Những con voi khổng lồ với cặp ngà nhọn cong và chiếc vòi đong đưa hướng lên cao rống lên trong ào ào bước chân và gió rừng.

- Vậy là voi con sẽ được mẹ cứu.

Nỗi hân hoan chỉ loé lên rồi tắt ngấm khi bốn người đàn ông chìa những khẩu súng bắn loạn xạ. Vừa bắn họ vừa lội ngược xuống mương nước rồi hè nhau bỏ chạy. Đàn voi dừng một chút bên chú voi con, bứt tung sợi giây thừng quấn quanh người chú. Những con khác lại rống lên đầy uy lực và đe doạ, những cái tai giương to rung rung đưa đẩy. Rồi hàng loạt đầu voi đưa vòi hướng về phía Xanh .

-Chúng biết mình đang trốn ở đây..

Xanh sợ đến xón đái trong quần. Nó run rẩy, lật bật tụt nhanh xuống gốc cây. Những câu chuyện kinh khủng kể về sự nổi giận của voi rừng, Xanh đã nghe nhiều lần. Vì vậy, không chần chừ, Xanh bỏ chạy hết sức về nhà.

Tiếng đàn voi rống theo càng lúc càng lớn. Chân Xanh khụy xuống khi chạm vào hàng khuynh diệp bao bờ rẫy. Nó ngất lịm vì mệt vì sợ và vì gắng sức.

Tiếng đập chát chúa cùng những tiếng thùng thình từ sự va chạm của các vật dụng gia đình như nồi niêu song chảo thùng thiết v...v..khiến Xanh tỉnh lại. Nó đưa tay lên vẩy nhưng không ai nhìn thấy.

Mưa đã tạnh, gió đã ngừng thổi. Xanh vẫn nằm trên nền đất và hơn ai hết Xanh nghe rất rõ tiếng bứt phá cây cối răng rắc như khi người ta ủi rừng làm rẫy, nhưng nổi sợ khiến Xanh không thể đứng lên chạy. Nó vừa bò vừa khóc.

-Xanh ơi..Xanh ơi.

Không phải chỉ một mình Xanh khóc mà còn cả tiếng nức nở, gào kêu của mẹ. Cách Xanh một hàng bụi thấp là mẹ và ba. Chỉ có hai người đang khua thùng và kêu tìm Xanh. Những người khác vừa la hét vừa thụt lùi dần . Như được tiếp sức, Xanh đứng hẳn dậy lao về phía mẹ. Nhưng bỗng nhiên họ buông thỏng thùng xuống, miệng há hốc, đứng yên như trời trồng và không nhìn Xanh. Những người dân khác cũng ngưng tay. Tất cả bỗng lặng tiếng người, chỉ còn những âm thanh đầy giận dữ của rừng. Xanh quay lại theo hướng ba mẹ nhìn. Đàn voi khoảng mười con đang băng băng hướng tới phía Xanh .

Trong phút chốc Xanh thấy rõ hậu quả của việc không vâng lời người lớn. Xanh muốn kêu to bảo ba mẹ hãy chạy đi, hãy tha lỗi cho Xanh, nhưng miệng Xanh cứng lại, các âm thanh phát ra chỉ là tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Ý tưởng mình sắp bị voi đạp chết khiến Xanh tê điếng không còn cảm giác, mắt nhắm lại.

Những con voi bắt đầu quăng quật các cây cối cạnh chúng. Những cái vòi khua lắc man dại.

-Rố..rố...ô...ô...ố...

Một tiếng rống yếu ớt vọng ra dưới chân đàn voi.

Một cái vòi quấn lấy thân hình Xanh. Xanh biết mình sắp chết. Nó nhủn người, nhắm mắt. Nhưng sao thế nầy? Một mảng ẩm ướt trườn lên mặt Xanh, rà xuống cổ khiến Xanh bị nhột mở bừng mắt. Xanh đã được đặt lại nhẹ nhàng trên mặt đất và chú voi con ốm yếu đang cạ cái vòi nhỏ lên mình Xanh. Xanh vẫn còn sợ không nhúc nhích nổi bàn tay. Xanh chỉ tỉnh ra khi đàn voi quay đi về phía rừng và chú voi con vừa bám theo mẹ, vừa ngoảnh nhìn Xanh, rồi cất cao vòi rống lên tiếng kêu quen thuộc.

Ba mẹ chạy thốc đến bế Xanh lên chạy về phía dân làng. Họ không hiểu, nhưng Xanh hiểu. Cậu đưa tay ra dấu từ biệt, miệng lẩm nhẩm:

- Voi con.

Xanh vẫn chưa đặt tên cho bạn mình.

KIM HÀI.

Comments

Popular posts from this blog