CON KIẾN ĐI KIỆN CỦ KHOAI

LƯƠNG TÂM CỦA NHỮNG TÊN BỊP BỢM


"Con người ai cũng có lương tâm nhưng lương tâm đối với những kẻ bịp bợm không có gía trị bằng lương tháng"

Chiều ngày 24 trước đêm giáng sinh 2017, xem lại email lần chót để thảnh thơi ăn uống, vui chơi với gia đình, chúng tôi thấy email của Mạch Sống chuyển bài viết có tên “Vận động Hoa Kỳ: từ lương tâm đến bổn phận” Ts. Nguyễn Đình Thắng, lướt qua bài viết thực tình chúng tôi không ngờ Nguyễn Đình Thắng nhận thức vớ vẩn đến như vậy và tất nhiên người đồng mưu, đồng tâm đang hợp tác chặt chẽ với Thắng BPSOS như một cặp bài trùng là Cao Quang Ánh cùng có chung một loại "lương tâm và bổn phận" giống hệt nhau. Đó là bổn phận phải xoay sở để có "lương tháng" để duy trì BPSOS chứ không phải "lương tâm" lo lắng, giúp đỡ bất cứ ai khác như Thắng nói. Câu chuyện Thắng cứu giúp 2000 người Việt nhập cư lậu ở Thái Lan là một câu chuyện huênh hoang khoác lác. Qúy độc giả chắc vẫn chưa quên trường hợp cãi cọ ầm ĩ đòi BPSOS công khai tài chánh trước dư luận giữa Nguyễn Đình Thắng BPSOS với cô Holly Ngô trước đây.

Holly Ngô là ai?

Đó chính là cô nữ sinh Gia Long từng được Nguyễn đình Thắng dùng làm một chứng nhân, một phát ngôn viên của BPSOS có chương trình do BP SOS trả tiền phát trên đài Ngô Thị Hiền hàng năm trời, đã cùng Nguyễn Đình Thắng, Cao Quang Ánh ra làm chứng trước tiểu ban nhân quyến ở hạ viện năm 2013 vì thế rất tin tưởng, ca tụng Thắng như "thánh sống". Cô Holly Ngô đã nộp số tiền $10,000 USD để mua chữ Hào Kiệt On Sale, đã từng tích cực vận động tổ chức quyên góp hàng mấy chục nghìn USD giao cho Nguyễn Đình Thắng chuyển qua giúp cho những người Việt sống bất hợp pháp ở Bangkok. Cuối cùng khi Holly Ngô sang tận Thái Lan mới phát giác ra đã bị lừa dối vì tiền bạc không trực tiếp đến tay nạn nhân nào ở Thái mà đi vào "cõi vô thiên lủng".

Khi phát giác ra sự thật phũ phàng này, cô Holly Ngô đòi hỏi Nguyễn ĐìnhThắng công khai tài chánh, đương sự không trả lời lẳng lặng xóa danh Hào Kiệt On Sale trong tổ chức mà còn xúc phạm danh dự cô Holly Ngô nên cô đã thuê luật sư kiện để làm sáng tỏ vấn đề.

Chúng tôi không muốn nói vế việc này nhưng bởi Thắng đem ra làm bằng chứng, khoe khoang cái gọi là "lương tâm" của đương sự nên phải có đôi dòng nhắc cho độc giả nhớ lại. Vụ "Holly Ngo kiện Nguyễn Đinh Thắng và BPSOS" sẽ ra tòa trong năm 2018 tại Nam Cali, lúc đó mọi việc sẽ rõ ràng với những bằng chứng cụ thể.

Trở lại với vấn đề "Đòi Tài Sản" mà Thắng gây lên thành phong trào lần thứ hai, chắc chắn cả cộng đồng Việt Nam ở Hoa Kỳ đều thấy Nguyễn Đình Thắng BPSOS & Cao Quang Ánh chẳng có "lương tâm và bổn phận" gì ngoài việc lừa thiên hạ bỏ tiền ra thuê Nguyễn Đình Thắng BPSOS & Cao Quang Ánh làm dịch vụ pháp lý, viết đơn khiếu nại đòi tài sản theo phong trào các đương sự đang vẽ vời lếu láo mà thôi.
Nếu căn cứ vào việc làm của các cơ sở chuyên nghề dịch vụ pháp lý, việc làm đơn từ khiếu nại, kiện cáo ra tòa để lấy tiền hoàn toàn không có gì là sai. Nhưng khi người ta cấu kết với nhau dựng lên một phong trào khiếu kiện "đòi tài sản" để không bao giờ thắng kiện thu hồi được tài sản hay tiền bạc mà chỉ nhằm vào mục đích cứ thu tiền lệ phí dịch vụ dài dài theo định kỳ thì đó là hành vi bất lương lừa đảo mà các nạn nhân chỉ từ "mất tiền - mất tiền - và tiếp tục mất tiền cho dịch vụ pháp lý" chứ không có cách gì khiếu nại.

Qúy vị hãy cùng chúng tôi đọc đoạn trích dẫn từ bài viết của Nguyễn Đình Thắng để thấy đương sự nổ, bốc phét quá sức tào lao trong tiểu đoạn Thời gian dài chuẩn bị:

TRÍCH: " Từ năm 1997, chúng tôi bắt đầu theo dõi và nghiên cứu vấn đề tài sản ở Việt Nam của công dân Hoa Kỳ. Đó là năm tổ chức BPSOS chuyển từ bảo vệ thuyền nhân sang các lĩnh vực nhân quyền khác sau khi các trại tạm dung cho thuyền nhân ở Đông Nam Á và Hồng Kông đều đã đóng cửa. Quyền sở hữu tài sản là một nhân quyền, thuộc điều 17 của Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền. Khi Nghị Quyết 23/2003/QH11 vừa được ban hành chúng tôi đã có luật sư ở Việt Nam nghiên cứu nội dung. Khi việc thực thi nghị quyết vừa hoàn tất vào cuối tháng 6, 2009 thì tháng 9 năm sau, BPSOS báo động Đại Diện Mậu Dịch Hoa Kỳ (trực thuộc Toà Bạch Ốc), Bộ Ngoại Giao và nhiều nghị sĩ Hoa Kỳ về tình trạng chính quyền Việt Nam đã xâm phạm tài sản công dân Hoa Kỳ. Tháng 9 năm 2012, chúng tôi phát động thỉnh nguyện thư trên trang mạng của Toà Bạch Ốc để công khai báo động Tổng Thống Hoa Kỳ về tình trạng này. Cùng lúc, chúng tôi thu thập hồ sơ đợt 1 để nghiên cứu và đối chiếu với luật Hoa Kỳ và với các chương trình đòi tài sản thành công của các nhóm dân Hoa Kỳ khác. Trong thời gian 2013-2016, chúng tôi liên lạc với nhiều chục vị dân cử liên bang, các giới chức Bộ Ngoại Giao và Toà Bạch Ốc để thăm dò phản ứng và lấy ý kiến. Thậm chí, chúng tôi đã đưa Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ ra toà Liên Bang để lấy một số thông tin cần thiết. Điều này cho thấy là việc chiếm đoạt tài sản của công dân Hoa Kỳ tương đối mới xảy ra và chúng tôi đã phản ứng ngay. Và điều này cũng cho thấy là chúng tôi đã thử nghiệm và chuẩn bị nhiều năm trước khi công bố Chương Trình Đòi Tài Sản vào tháng 8 năm nay. HẾT TRÍCH


Theo đoạn văn thượng dẫn, tính chất phét lác, xạo láo của Nguyễn Đình Thắng BPSOS nên được phong cho một cái danh nổi hơn là "Thắng Nổ" đồng thời chúng tôi đề nghị mọi người chính thức công nhận bằng Tiến Sĩ Nổ siêu thượng ngoại hạng của Nguyễn Đình Thắng.

Nhờ có Thắng Nổ tự nói ra nên người ta mới biết Thắng đã chuẩn bị từ ngày còn là một sinh viên "volunteer" làm công ích cho tổ chức phi lợi nhuận chuyên trách công việc giúp người tỵ nạn mau chóng hội nhập, ổn định đời sống, làm giấy tờ xin welfare, foodstamp, thẻ xanh, thi quốc tịch, chích ngừa cảm cúm v.v. và thực tế cho đến ngày nay thì BPSOS cũng chỉ làm nhiệm vụ như thời xa xưa chứ không tiến thêm được bước nào khác. Vậy mà Nguyễn Đình Thắng tự quan trọng hóa như đã lao tâm khổ tứ lo toan từ ngày mới rời khỏi ghế nhà trường trong khi thực tế cho thấy Nguyễn Đình Thắng hoàn toàn không biết gì về chuyện đòi tài sản mà chỉ mới khởi đi sau khi Cao Quang Ánh mất vai trò dân biểu vào năm 2012. Nếu đã chuẩn bị từ lâu tại sao những năm Cao Quang Ánh đang trong nhiệm kỳ dân biều, sẵn cơ hội rất thuận lợi cho việc đưa một dự luật ra hạ viện nhưng Cao Quang Ánh và Nguyễn Đình Thắng không tiến hành việc đòi tài sản để rồi đến ngày 4 tháng sáu 2013 khi Joseph Cao đã mất chức dân biểu mấy năm mới trở thành một nhân chứng trước tiểu ban của Hạ Viện cùng với Nguyễn Đình Thắng và Holly Ngô trong vụ đấu tranh chống Việt Cộng gia nhập TTP (chính thức đề cập vào ngày June 4-2013 như một bằng chứng đàn áp để chống TTP).

Điều đó cho thấy Nguyễn Đình Thắng chỉ là một tên ba hoa chích chòe, nói láo, nói lếu, lừa gạt những người thuộc thành phần Việt Ngu không có khả năng suy luận mà thôi. Trong một bài quảng cáo trước đây Thắng có viết:"Mười năm sau, tổ chức cộng đồng của người Việt ở Quận Cam thu thập đơn kiến nghị của trên 1 nghìn “khổ chủ” để gửi cho nữ Dân Biểu Loretta Sanchez (Dân Chủ, California). Năm 2005, DB Sanchez cùng với đồng viện là Dan Burton (Cộng Hoa, Indiana) đưa ra dự thảo nghị quyết kêu gọi chính quyền Hoa Kỳ giải quyết các đơn đòi bồi thường tài sản của người Mỹ gốc Việt. Dự thảo này chìm lỉm và rồi “chết” trong âm thầm vì thiếu sự vận động hiệu quả."

Vậy thì thời gian đó Thắng làm gì? Câm như hến! Sự thực lúc đó Thắng không biết gì, chưa nghĩ ra cái trò làm dịch vụ pháp lý kiếm tiền như Thắng đang quảng cáo hiện nay.nên Thắng chỉ lo đi xin phân.

Chỉ từ năm 2013 đến nay Thắng và Cao Quang Ánh mới nghĩ ra cách kiếm tiền qua trò dịch vụ làm đơn khiếu tố và dịch thuật hồ sơ cho việc kiện đòi tài sản cho những người mắc bệnh hoang tưởng.

Thắng rất đểu cáng và lưu manh khi kêu gọi mọi người đóng tiền, nộp hồ sơ làm dịch vụ pháp lý khiếu kiện trước rồi buộc họ nghe theo hắn đi vận động quốc hội làm ra luật. Trong khi cả đời Nguyễn Đình Thắng chưa bao giờ vận động thành công một dự luật cỏn con nào vì thế chuyện vận động cho một dự luật đòi tài sản như Nguyễn Đình Thắng NỔ chỉ là chuyện không tưởng còn ở tận thiên đường hay hỏa ngục vì thực tế cho thấy trước khi dân tỵ nạn Việt Nam tức các công dân Mỹ gốc Việt khiếu kiện thì sáu mươi bảy năm trước (2/3 thế kỷ) dân tỵ nạn Cuba đã vận động nhưng vẫn cứ chỉ là mơ thôi.

Sư thực vận động hạ viện hay thượng viện là chuyện rất bình thường ở Hoa Kỳ, tất cả các công dân Mỹ đều có thể ngồi nhà gửi thư đến các hạ nghị sĩ, thượng nghị sĩ tại địa phương của mình để nhờ ủng hộ hay khiếu nại. Điều quan trọng là ta nên cho họ thấy có bằng chứng vote cho đảng của họ. Khi nào sự việc gay cấn bắt đầu được đưa ra cứu xét lúc đó nên chuẩn bị chút tiền túi đi du lịch Washington DC .

Lẽ ra chúng tôi không cần phải lên tiếng về hiện tượng này nhưng nếu cứ để Nguyễn Đình Thắng và Cao Quang Ánh diễn trò bịp bợm ăn tiền đám Việt Ngu, bọn chúng sẽ lầm tưởng là chúng vẫn đủ tài năng và kiến thức để dùng lý luận, lấp liếm qua mặt toàn thể cộng đồng và không ai đủ bản lĩnh để vạch rõ chân tướng của bọn chúng ra trước công luận.

Bài trước chúng tôi đã viết rõ sự đểu cáng và bất lương của Nguyễn Đình Thắng BPSOS khi đứng ra tổ chức một trò bịp bợm mang tính chất hệ thống như trò ”đòi tài sản” này. Sau đó mấy hôm, trên diễn đàn có một y sĩ dởm tên Lê văn Sắc đưa ra ý kiến không nên quyết đoán việc đòi tài sản này là bịp khi không phải là người trong cuộc. Nhưng khi tôi phản ứng nhẹ ông ta lập tức im lặng, tôi cũng không truy đuổi vì chúng tôi biết những kẻ chủ trương trò bịp buộc phải lên tiếng.

Nhìn mấy chữ “Vận động Hoa Kỳ: Lương tâm và bổn phận” mới thấy bản chất trơ trẽn, đáng khinh bỉ của Nguyễn Đình Thắng BPSOS.

Lương tâm nào và bổn phận gì nhỉ?

Công việc của Nguyễn Đình Thắng BPSOS và Cao Quang Ánh đang làm chỉ là một dịch vụ pháp lý với mục đích “Đòi Tài Sản Bị Chiếm Đoạt ở Việt Nam”. Bọn ma đầu này đang lừa cả thiên hạ khi chúng cũng bày trò “files lawsuit” kiện chính phủ Hoa Kỳ với lý do không bảo vệ tài sản công dân như chúng tiết lộ.

Tất nhiên 61 người đã nộp hồ sơ và nộp tiền cho Cao Quang Ánh cảm thấy yên tâm khi quả thật Cao Quang Ánh có files lawsuit vào tòa Super Claim Court do họ không đủ trình độ nhận thức để thấy đó chỉ là một vụ kiện cho có bằng cớ để moi tiền người đi kiện dài dài nhưng không bao giờ đạt được mục đích sau cùng là lấy lại tài sản ở Việt Nam.
Chúng tôi đã từng là người đứng đầu vụ “Lost Army Comandos vs US Government”, chúng tôi cũng mướn luật sư để giúp đỡ làm thủ tục pháp lý khiếu kiện theo hình thức “class action” với 220 người đứng tên kiện chính phủ Hoa Kỳ đã vi phạm hợp đồng ký kết khi tham gia công tác.
Luật sư không lấy của chúng tôi một đồng tìền cọc mà từng người chỉ ký hợp đồng nhận trả 23% tổng giá trị bồi hoàn sau khi vụ kiện thắng lợi. Tất nhiên vụ kiện nào cũng phải có bằng chứng và nhân chứng cụ thể mới mong đạt được kết thúc thắng lợi, vì lý do đó nên tôi là người duy nhất còn hồ sơ quân bạ và báo tử tại văn khố quân đội Hoa Kỳ ở Maryland phải đứng ra làm đại diện đảm đương công việc, ra hầu tòa nhiều lần. Phiên tòa cuối cùng chánh án tòa tối cao chấp thuận nhưng vỉ không có luật để xử nên ông “pending” vụ kiện, chuyển hồ sơ qua Quốc Hội cứu xét làm ra luật mới để giải quyết, và bào chúng tôi phải nhờ các thượng nghị sĩ, hạ nghị sĩ đứng ra bảo trợ cho dự luật.
Thời gian đó một mình tôi phải đơn thân độc mã xách cặp hồ sơ đi “lobby” vận động tại các văn phòng Hạ Nghị Sĩ, Thượng Nghị Sĩ từng tham chiến ở Việt Nam để nhờ họ bảo trợ đưa dự luật ra trước lưỡng viện.
Muốn gặp các nhà lập pháp trong tình trạng chưa có quốc tịch, chúng tôi phải nhờ các tổ chức cựu chiến binh Hoa Kỳ như American Legion, Special Forces Association và National League of POW/MIA Families viết thư giới thiệu. Cuối cùng vụ kiện đã thành công, thắng lợi và chúng tôi được bồi hoàn 20 triệu USD. Vụ kiện của chúng tôi rất khó vì chưa đến thời hiệu giải mật hồ sơ nhưng đạt thành công sớm trước thời hiệu giải mật 7 năm vì có nhân chứng và hồ sơ cá nhân làm bằng chứng để yêu cầu vận dụng FOIA (hồ sơ của những công tác tình báo dưới sự điều động của CIA và DIA chỉ được giải mật sau 30 năm). Điều cần nhấn mạnh là trong số 397 người được hưởng bồi hoàn không ai phải tốn đồng xu cắc bạc nào để làm hồ sơ trước khi đạo luật được thông qua ngoài việc trả 23% tổng số tiền bồi hoàn theo hợp đồng.
Trong bôn mươi hai năm vong quốc, người Việt Nam ở hải ngoại chỉ có duy nhất một lực lượng phục vụ trong cuộc chiến tranh bí mật chống Hà Nội do đứng ra kiện chính phủ Mỹ đạt được thắng lợi từ pháp đình cho đến Quốc Hội Hoa Kỳ.
Điều đáng buồn là một số tên BK "nằm chờ sung rụng" phản phúc, bần tiện, đã quỵt cả luật sư phí khiến chúng tôi phải bỏ dở vụ kiện thứ hai đòi thiệt hại về thể xác và tinh thần sau hai mươi năm tù tội.
Thời gian đó rất nhiều chiến sĩ Biệt Kích các ngành QLVNCH gọi điện thoại và gửi thư nhờ tôi chuyển đơn đòi bồi thường cho họ, những anh em này đề nghị sẵn sàng trả 500 hay 1000 cho một hồ sơ nhưng chúng tôi trả lời không thể giúp đỡ họ được vì số người đủ điều kiện bồi hoàn chỉ nằm trong thành phần không được trao trả khi thực hiện Hiệp Định Paris 27/1/1973. Có một số năn nì nói tôi cứ nhận tiền để cho họ mua niềm hy vọng chứ đâu phải buộc chúng tôi đòi được tiền bồi hoàn nhưng chúng tôi vẫn từ chối đến nỗi có người tức chửi tôi là ngu tiền đến nhà mà không biết lấy. Số lượng đó sau này qua con số tổng kết của Uỷ Ban Bồi Thường hơn 1600 đơn bị bác.Chúng tôi rất biết cách ăn xài phung phí đồng tiền của mình tạo ra nhưng không có cái lương tâm xài bạc giả.
Trong khi đó Nguyễn Đình Thắng và Cao Quang Ánh tiến hành một vụ kiện mà chúng tôi khẳng định không bao giờ thành công nhưng tôi biết Nguyễn Đình Thắng Cao Quang Ánh cũng chẳng cần thành công miễn sao có hai ba trăm khách hàng chịu đóng hụi chết là nặng túi. Nghĩa là tuy họ có nộp hồ sơ kiện thật nhưng là “con kiến đi kiện củ khoai” mà thôi.

Đó là thứ "lương tâm và bổn phận" của Thắng Nổ và Joseph Cao.

Muốn biết lý do tại sao tôi dám khẳng định xin mời quý độc giả đón đọc tiếp phần hai.

Kim Âu
DEC 26/2017

Comments

Popular posts from this blog