Chung cuộc  của Nhật Tiến-Bài 4:

Sự hiện diện của Công Luận

Nguyễn Tà Cúc
         
            Cách đây khoảng 1 tuần, một bài ngắn xuất hiện có tên "Nhà văn Nhật Tiến và nhà báo Đinh Quang Anh Thái trà đàm" xuất hiện nhưng không ký tên người viết, cũng không có xuất xứ chính thức từ Nhật báo Người Việt là nơi Đinh Quang Anh Thái hiện là nhân viên. Dù vậy, tôi không nghi ngờ nội dung của nó, chỉ thấy lại buồn cười thêm lần nữa vì, trong bài, Nhật Tiến nhắc đến "công luận" để than phiền rằng cộng đồng hải ngoại của chúng ta "không thiếu gì ngòi bút tạo cảnh múa gậy vườn hoang gây đau lòng cho người đọc mà không ai dám lên tiếng vì Công Luận đã vắng mặt" vv và v như sau:
            “[...] Trong khi ấy, Công Luận luôn luôn đứng về phía lẽ phải, tôn trọng phẩm giá và đạo làm Người. Công Luận sẵn sàng lên án hay phê phán những điều sai trái, mà áp lực của nó lên con người đã rất mạnh mẽ để mặc nhiên khiến mọi cá nhân nẩy sinh một thứ tâm lý 'biết dè chừng' trong các sinh hoạt, kể cả báo chí hay văn nghệ. Ra hải ngoại, tôi có cảm nhận rằng chúng ta đã mất dần cái Công Luận đó để sinh ra tình trạng như hiện nay, là đã có nhiều điều sai trái, chướng tai gai mắt trong Cộng đồng mà kẻ gây ra không hề bị Công Luận phê phánTrong lãnh vực Báo Chí, Văn Nghệ, tình trạng này càng bi đát hơn kể từ khi Internet trở thành một phương tiện truyền thông mạnh mẽ mà bất cứ ai cũng có thể tham dự. Tham dự công việc viết lách mà lại thiếu tư cách cầm bút thì tạo cảnh rối ren, bát nháo. Những kẻ cầm bút loại này không thấy có sự ràng buộc nào về mặt đạo đức của ngòi bút, lại mang sẵn tinh thần vô trách nhiệm nên đã vung bút một cách bất cận nhân tình để chỉ làm hả hê cái thói mục hạ vô nhân của mình. Cho nên bên cạnh những ngòi bút đóng góp rất nhiều ý kiến đáng trân trọng thì cũng có không thiếu gì ngòi bút tạo cảnh múa gậy vườn hoang gây đau lòng cho người đọc mà không ai dám lên tiếng vì Công Luận đã vắng mặt.” [Nhật Tiến, bđd * NTC in đậm]
            Tôi rất ngạc nhiên được thấy ông ta thông báo cho Đinh Quang Anh Thái nói riêng và cả nước nói chung biết sự "vắng mặt" của "Công Luận" dù chỉ vài tháng trước đây cũng ông ta nằng nặc đòi đem Viên Linh ra xử trước...công luận:
            -" [...]  Nay ông lại bịa chuyện Văn Bút  Nam Cali (mà ông gian dối không nêu rõ là Văn Bút  Lâm Thời Nam Caliđể hòng bôi  nhọ tôi. Ông trả lời ra sao trước những điểm tôi nêu ở trên. Tôi lại  xin chờ ông trả lời để vấn đề được  sáng tỏ trước công luận ..."[Nhật Tiến, https://nhavannhattien.wordpress.com/nhat-tien-thua-chuyen-voi-nha-tho-vien-linh/]
            Nhưng sau khi Viên Linh làm sáng- tỏ- trước- công- luậnrằng Bùi Nhật Tiến mới là kẻ man trá và điêu ngoa số 1 thì Bùi Nhật Tiến lùi ngay vào bóng tôi, không thấy nho nhoe gì nữa dù chỉ là tiếng kêu của một con ếch đã mỏn sức vì thiếu máu:
            -" Điều cần biết và có lẽ quan trọng nhất ở đây là tại sao ông quả quyết "Vậy ở thời điểm 1989-1990, khi có việc thực hiện cuốn Trăm hoa vẫn nở trên quê hương, tôi không còn trong Văn Bút..." trong khi đã có tài liệu cho thấy ông VẪN CÒN trong Văn Bút? Trên thực tế, trong khi ông và những người trong nhóm thực hiện một cuốn sách đồ sộ, tốn hàng năm để sửa soạn, chưa kể tốn kém để phổ biến tác phẩm và/hay ý hướng chính trị của 79 tác giả thuộc chế độ Cộng sản, theo Cộng sản hay đảng viên quan trọng của Đảng Cộng sản như Thu Bồn, Phạm Tiến Duật, Nguyễn Duy, Trần Bạch Đằng, Trần Độ, Nguyên Ngọc, Nguyễn Trọng Tạo, Thanh Thảo, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân vv...thì đại đa số nhà văn Miền Nam hoặc còn bị giam, hoặc được thả ra nhưng TẤT CẢ đều không được cầm bút như trước kia nữa. [...] Ông viết tôi đã "bịa chuyện bôi nhọ GS Phạm Việt Tuyền" vv và vv.  Kiến thức và thành tích của ông về sinh hoạt nghệ thuật văn học tại Miền Nam trước và sau 1975 hay kiến thức và thành tích của ông về hoạt động trong Văn bút Việt Nam rồi Văn bút Việt Nam Hải ngoại được bao nhiêu mà ông dám viết một câu xấc láo như thế: bịa chuyện? "  [Viên Linh, http://chinhnghia.com/chu-ech-sau-ngay-thay-mau.asp]
            Bởi thế, bài "trà đàm" nói trên cũng chỉ là một thứ phản ứng của Bùi Nhật Tiến khi mọi sự không được như ông ta mong đợi. Giản dị chỉ vì ông ta & đồng bọn không thể giả mù sa mưa, không thể qua mặt "công luận" của cả một cộng đồng người Việt Hải ngoại, không riêng gì tại Hoa Kỳ mà trên khắp thế giới. Nay hãy phân tích xem ông nhà văn ngoa ngôn ngụy ngữ, đanh đá "mất gà" Bùi Nhật Tiến không được "công luận" ủng hộ chính vì ông ta dẫn đầu lối "rối ren, bát nháo" này bằng chính thành tích "thiếu tư cách cầm bút" của ông ta trước và sau 1975 ra sao.  
1.         Thành tích góp phần vào tình trạng "rối ren, bát nháo" của Bùi Nhật Tiến sau 1975
            Bùi Nhật Tiến nhận xét về cộng đồng hải ngoại như sau: "Ra hải ngoại, tôi có cảm nhận rằng chúng ta đã mất dần cái Công Luận đó để sinh ra tình trạng như hiện nay" hầu kết án nhiều người khác, nhưng không thể che giấu được ông ta đã từng quen biết và nay hợp tác với Lê Tất Điều, một "kẻ cầm bút" "không thấy có sự ràng buộc nào về mặt đạo đức của ngòi bút, lại mang sẵn tinh thần vô trách nhiệm nên đã vung bút một cách bất cận nhân tình..." [mượn lời Nhật Tiến].  Ông ta viết trong tiểu sử rằng: " Cộng tác thường xuyên với tuần báo Việt Tide phát hành ở Nam Cali  (từ năm 2001 đến 2010)" [Nhật Tiến, https://nhavannhattien.wordpress.com/2012/10/14/tieu-su/#more-94]
            Vậy mà chính ngay trên tờ Việt Tide Số 3, ngày 10. 8. năm 2001 này, Lê Tất Điều xuất hiện với bút danh Kiều Phong. Số này có 3 bài liên quan đến Kiều Phong Lê Tất Điều: hai mục có tên "Ngậm Bồ Hòn" ký tên Bồ Hòn-Kiều Phong và  một bài có tên "Thư ngỏ của Ký giả Kiều Phong" nhắc tới chuyện "xuống núi" mà nội dung có lẽ ám chỉ tới việc tấn công tôi trên Sài gòn Nhỏ vào lúc đó.



            Bùi Nhật Tiến là người "Cộng tác thường xuyên với tuần báo Việt Tide phát hành ở Nam Cali  (từ năm 2001 đến 2010"-- nghĩa là quen thuộc với giới báo chí ở đây ; rồi bây giờ, cho đăng bài của/hay vấn đáp với Kiều Phong trên blog-- nên tôi có thể suy đoán ông ta  không thể không biết những bài đểu cáng, nhơ nhuốc mà Kiều Phong /và thêm Bồ hòn đã tấn công tôi ròng rã hàng tuần trong suốt 2 năm trên tờ báo chửi SG Nhỏ. Bởi thế, chính ông ta, chứ không phải cộng đồng hải ngoại,  mới là người " không thấy có sự ràng buộc nào về mặt đạo đức của ngòi bút, lại mang sẵn tinh thần vô trách nhiệm" [Nhật Tiến] nên đã cộng tác dung túng cho kẻ  "đã vung bút một cách bất cận nhân tình để chỉ làm hả hê cái thói mục hạ vô nhân của mình..." [Nhật Tiến] ; hay chính xác hơn, cho thấy sự phá sản của chính ông ta về trách nhiệm tối thiểu của một con người, nhất là một con người từng là một nhà giáo rồi đến nay vẫn tự xưng là một nhà văn. 
            Tôi cho phổ biến thành tích của Kiều Phong tại đây một lần nữa để Bùi Nhật Tiến hiểu rằng ông ta không nên phê phán cộng đồng hải ngoại trong khi sẽ không bao giờ chạy thoát được Tòa án Lương tâm của chính ông ta [khoan nói tới Công luận vội] mỗi buổi sáng thức dậy sửa soạn cầm bút viết bất cứ điều gì. Trước khi cầm bút viết bất cứ điều gì, ông ta nên nhập tâm về vết chàm trên trán vì đã phổ biến/tung hứng với Kiều Phong khi hắn là tác giả những lời nhơ nhớp dành cho một phụ nữ, nghĩa là không chỉ Nguyễn Tà Cúc đâu mà còn cho cả giới phụ nữ nữa:
            -"… giảng nghĩa chữ ‘chơi hoa’ rồi sỉ vả ổng một trận về cái tội không phân biệt được chuyện ‘chơi cô Cúc’ với chuyện ‘chơi hoa Cúc’... Rồi Nguyễn Đình Thiều viết tiếp (tôi không nhớ nguyên văn): 'May thay, năm 18 tuổi, anh bạn tự nhiên chán trò chơi đàn vô vị đó và bắt đầu mê chơi một thứ đàn khác: đàn bà'..."  [Kiều Phong Lê Tất Điều, "Chơi chữ", đăng ngày 4. 2. 2000]

            Và đây là chứng cớ Bồ hòn-Kiều Phong của Việt Tide [của Vũ Quang Ninh] cũng là Bồ hòn-Kiều Phong của "báo chửi" Sài gòn Nhỏ trước khi sang tay người khác:

            -"…Trong một bài trước, tôi có viết: cô Cúc làm tốt ‘CÔNG VIỆC THỔI’ thi sĩ Viên Linh [...] cổ buồn buồn, lôi chữ “công việc thổi" ra giảng, lại tra tự điển của LARRY FLYNT (do HUSTLER v... PENTHOUSE ấn hành) để dậy KP về nguồn gốc và ý nghĩa của “công việc thổi” thì thật... chết cả đám! Cô Cúc. Cô chịu khó đọc kỹ đọan -trên đây nhé ... Để biết các bậc cha chú, các đàn anh của cô... khi cần vẫn có thể chơi chữ để chơi cô nhiều kiểu mê ly, rùng rợn, bậc nào! (Hê! ông Bồ Hòn! Đứng lại! Tôi nói ‘chơi’ cô Cúc là nói ‘chơi’ thôi, ai bắt ông ‘chơi’ thiệt mà ông đùng đùng bỏ chạy...." [Kiều Phong Lê Tất Điều, "Chơi chữ", bài đã dẫn]



              Đọc những đoạn trên, có "công luận" nào lại dung túng nổi loại nhà-văn đó? Rồi bây giờ, chính ông ta tải lên blog của mình, gửi bài tới các Trang Mạng phổ biến bài của ông ta, những bài đã bị chứng minh là có vấn đề cần xét lại,  sai sự thực hay thóa mạ người khác và  nhiều bài của Kiều Phong. Những bài này còn có sự tiếp tay phổ biến của người thân của ông ta đến nỗi đã có người phải chính thức phản đối. Vậy ông ta lấy tư cách nào để kết án người khác hay cộng đồng hải ngoại?
         
2.         Trước 1975, Bùi Nhật Tiến công nhận sự yếu kém của TT VBVN và chỉ trích Chủ tịch Vũ Hoàng Chương một cách vô cớ
            Trong đoạn thượng dẫn, ông ta nói "Tham dự công việc viết lách mà lại thiếu tư cách cầm bút thì tạo cảnh rối ren, bát nháo... cũng có không thiếu gì ngòi bút tạo cảnh múa gậy vườn hoang gây đau lòng cho người đọc " để có cớ mạnh miệng dè bỉu chê bôi cộng đồng hải ngoại là "không ai dám lên tiếng vì Công Luận đã vắng mặt.." [Nhật Tiến, b đd]
            Có đúng là cộng đồng hải ngoại "không ai dám lên tiếng vì Công Luận đã vắng mặt" hay vì công luận không thể bênh vực những kẻ viết sai viết liều như ông ta? Như ai cũng biết, gần nửa năm nay, ông ta mới là người đem hết sức mong thuyết phục được công luận bằng cách phổ biến trên Internet nhiều bài tấn công tôi và Viên Linh vì chúng tôi trình bày một quan điểm khác biệt với ông ta căn cứ trên sự phản đối của nhiều hội viên kỳ cựu và sự hiện diện của người Cộng sản trong Trung Tâm VBVN.



Tập san Tin Văn do Nguyễn Nguyên, cán bộ Cộng sản nằm vùng, đảm nhận- 6.6.1966- 6.1967. Nguyễn Nguyên cũng có bài trên Tin Sách, Cơ quan ngôn luận của Trung Tâm Văn bút VN [Tài liệu của thành viên Diễn đàn Sách xưa "quan mac co", http://sachxua.net/forum/bao-tap-chi-van-hoc-mien-nam-giai-doan-1954-1975/mot-so-tap-chi-van-hoc-khac/]

            Nhưng theo một bài trả lời phỏng vấn trên tạp chí Vấn Đề, số  Tháng 2 -1966 đăng ngay trên blog của Bùi Nhật Tiến thì thứ nhất, chính ông ta đã trình bày về thực tế yếu kém của TT VBVN, mà hơn thế nữa, còn phê phán Chủ tịch Vũ Hoàng Chương một cách nghiêm trọng và vô cắn cứ, nghĩa là công khai phơi bầy chuyện nội bộ một cách rất tệ hại. Thứ hai, chính ông ta trước 1975 cũng là kẻ "Tham dự công việc viết lách mà lại thiếu tư cách cầm bút thì tạo cảnh rối ren, bát nháo" khi không lường được sự nguy hiểm của cán bộ nằm vùng CS Vũ Hạnh hay Thế Nguyên, những người đã nắm giữ những phần vụ quan trọng trong Ban Thường vụ hay tổ chức này.  Đó là hai điều quan trọng liên quan trực tiếp đến TT VBVN mà ông ta không hề đề cập tới trong cuốn sách mới đây:
            -"Nhận xét thứ ba : là vấn đề quy tụ văn nghệ sĩ thành một tổ chức độc lập, có uy tín vẫn là một vấn đề không giải quyết được trong năm 1966. Kiểm điểm lại  thì vẫn chỉ quanh quẩn có mấy hội hoạt động một cách lu mờ. Trung Tâm Văn Bút VN vẫn mang cái sắc thái cố hữu của nó, nghĩa là hoạt động lững thững, đứng bên lề của sinh hoạt văn học nghệ thuật, hội viên thì đông, thực lực thì có nhưng động viên được mọi người tham gia vào công việc để làm nổi bật  lên cái thực lực đó thì lại là một vấn đề khác. Tuy vậy cũng chẳng nên lấy làm lạ, bởi vì cụ Chủ tịch Văn Bút hiện nay  (thi sĩ Vũ Hoàng Chương) vẫn cương quyết với lập trường trung thành với Hiến Chương của Văn Bút Thế Giới, nghĩa là Hội Văn Bút  chỉ là nơi gặp gỡ của anh chị em văn nghệ sĩ để trao đổi kinh nghiệm sáng tác, trước tác, còn mọi hoạt động tham gia khác thì chỉ là công việc làm thêm. Mà Văn Bút VN  thì cũng đã  làm thêm được quá nhiều rồi như tổ chức Giải thưởng Văn chương, tổ chức Nói chuyện hằng tháng, ấn hành Nguyệt san Tin Sách. Trong khi ấy, những Trung tâm Văn Bút trên thế giới, lớn lao như Hoa Kỳ, Anh, Pháp ..v..v…nếu đem so thành tích thì còn thua xa Văn Bút VN, bởi vì một năm họ cũng chỉ ấn hành một tập kỷ yếu ghi những hoạt động của hội viên, và tập này được phát không.  Như vậy, với quan niệm hẹp hòi ấy, hiển nhiên Trung Tâm Văn Bút VN hiện nay không phải là  một cơ sở lý tưởng để có thể là một động cơ phát triển mạnh mẽ Văn học Nghệ thuật trước nhu cầu thiết yếu của dân tộc hiện nay, trừ phi đả thông được với cụ Chủ tịch Văn Bút cái vấn đề “hoàn cảnh sinh hoạt Văn học Nghệ thuật ở xứ người ta khác, và ở xứ mình khác, không thể lấy cái khuôn của người ta mà làm cái khuôn của mình được.” [Nhật Tiến, https://nhavannhattien.wordpress.com/1hanh-trinh-chu-nghia-chuong-2/ -  Thời điểm Sài Gòn giữa thập niên 60, Vài Nét sinh hoạt VHNT ở miền Nam giữa thập niên 60, TẠP CHÍ  “VẤN ĐỀ”   ĐẶT VẤN  ĐỀ PHÁT TRIỂN VĂN HÓA  * NTC gạch dưới]
            Trước hết, rõ ràng cậu ếch Bùi Nhật Tiến ngồi ở đáy giếng mà dám phê bình các Trung tâm ngoại quốc như sau :"Trong khi ấy, những Trung tâm Văn Bút trên thế giới, lớn lao như Hoa Kỳ, Anh, Pháp ..v..v…nếu đem so thành tích thì còn thua xa Văn Bút VN, bởi vì một năm họ cũng chỉ ấn hành một tập kỷ yếu ghi những hoạt động của hội viên, và tập này được phát không." Thật là xấu hổ thay cho cả TT VBVN! Cậu ếch họ Bùi không biết rằng ngoài kỷ- yếu -phát -không ấy, họ còn lập giải thưởng và có khi còn phải tự gây quỹ thêm để tổ chức các Đại Hội Đồng VBQT hay tự động quyên góp giúp các nhà văn lưu vong nữa đấy, hỡi cậu ếch thiếu kiến thức và rất đáng thương của TT VBVN kia ơi!!!  Chưa kể họ còn phải vận động với các hiệp hội khác nhắm giúp nhà văn bị cầm tù.
            Sau nữa, thay vì nhận lỗi của một thành viên Ban Thường vụ về sự không phát triển được của tổ chức, ông ta lại quay sang công khai đổ hết trách nhiệm lên vai Chủ tịch Vũ Hoàng Chương vì "cương quyết với lập trường trung thành với Hiến Chương của Văn Bút Thế Giới" nên "Trung Tâm Văn Bút VN hiện nay không phải là  một cơ sở lý tưởng để có thể là một động cơ phát triển mạnh mẽ Văn học Nghệ thuật trước nhu cầu thiết yếu của dân tộc hiện nay"! Đúng là tiếu lâm thật: một Trung Tâm chi nhánh của VBQT thì tại sao lại không trung thành với Hiến Chương của Văn Bút Thế Giới? Chả lẽ lại trung thành với ...cậu ếch họ Bùi?! Vậy ông ta muốn phát triển mạnh mẽ Văn học Nghệ thuật trước nhu cầu thiết yếu của dân tộc hiện nay ra sao nhất là sau khi Vũ Hoàng Chương không còn là Chủ tịch và phải ...nhường cho Thanh Lãng?


"... Như vậy, với quan niệm hẹp hòi ấy, hiển nhiên Trung Tâm Văn Bút VN hiện nay không phải là  một cơ sở lý tưởng để có thể là một động cơ phát triển mạnh mẽ Văn học Nghệ thuật trước nhu cầu thiết yếu của dân tộc hiện nay, trừ phi đả thông được với cụ Chủ tịch Văn Bút....." [Phó CT TT VBVN Nhật Tiến công khai chỉ trích Chủ tịch Vũ Hoàng Chương, 1966]

 Câu hỏi đó sẽ được trả lời qua ý kiến nêu ra tiếp sau đây cũng trong bài phỏng vấn thượng dẫn.  
            -" Nhận xét thứ tư :  [...] Trở về địa hạt sinh hoạt Văn học Nghệ thuật, sự thờ ơ đóng góp ý kiến của văn nghệ sĩ vào vấn đề phát triển Văn học Nghệ thuật càng rõ rệtĐặc biệt nhất là sự im lặng của văn nghệ sĩ trong vụ Chu Tử lên án Vũ Hạnh là cán bộ văn nghệ CS nằm vùng, phá hoại hàng ngũ quốc gia bằng cách phổ biến những tác phẩm văn nghệ tuyên truyền cho CS. Thật  là động trời, động trời cả về phương diện là giả dụ lời tố giác đó có thật hay là những  lời tố giác đó chỉ là chuyện chụp mũ CS. Bởi vì nếu những tố giác ấy là sự thật thì bằng cách nào  Vũ Hạnh đã vận động để xin ấn hành được những tác phẩm đó, và bằng cách nào cho đến nay, sau lời tố giác của báo Sống, những tác phẩm đó vẫn được lưu hành ? Còn nếu lời tố giác ấy chỉ là luận điệu chụp mũ thì bằng hậu thuẫn nào tờ báo Sống có thể làm chuyện động trời như thế để đánh lừa  mấy chục ngàn độc giả và hạ uy tín  của một cây bút  trong hàng ngũ của văn nghệ sĩ Quốc gia ? Phải chăng điểm này vẫn còn là một nghi vấn trong năm sinh hoạt Văn học Nghệ thuật 1966 ? [Nhật Tiến, https://nhavannhattien.wordpress.com/1hanh-trinh-chu-nghia-chuong-2/ -  Thời điểm Sài Gòn giữa thập niên 60, Vài Nét sinh hoạt VHNT ở miền Nam giữa thập niên 60, TẠP CHÍ  “VẤN ĐỀ”   ĐẶT VẤN  ĐỀ PHÁT TRIỂN VĂN HÓA hay http://vietmessenger.com/books/?action=print&title=hanhtrinhchunghia&page=2  * NTC và gạch dưới]           

            Bùi Nhật Tiến nhắc đến việc " Chu Tử lên án Vũ Hạnh là cán bộ văn nghệ CS nằm vùng, phá hoại hàng ngũ quốc gia" nhưng trong đoạn trên hoàn toàn không hề đề cập đến những bài Vũ Hạnh--kể cả các bài ký dưới bút danh Cô Phương Thảo -- mạt sát nhiều văn nghệ sĩ  kể cả Chu Tử theo đúng bài bản CS khiến Chu Tử và báo Sống phải tự vệ. Theo Nhật Tiến, " Còn nếu lời tố giác ấy chỉ là luận điệu chụp mũ thì bằng hậu thuẫn nào tờ báo Sống có thể làm chuyện động trời như thế để đánh lừa  mấy chục ngàn độc giả và hạ uy tín  của một cây bút  trong hàng ngũ của văn nghệ sĩ Quốc gia "; nhưng thật ra, chuyện "động trời" ở đây lại là chuyện một ông nhà văn- nhân danh -Quốc gia-hội viên-Trung Tâm VBVN Nhật Tiến đi bênh vực "uy tín" của một ông nhà văn -cán bộ -nằm vùng CS  -"thuộc-hàng ngũ- của -văn -nghệ -sĩ -Quốc gia" Vũ Hạnh nhắm chỉ trích một ông nhà văn- quốc gia -thứ thiệt Chu Tử! Khỏi phải dài dòng, ai cũng có thể tưởng tượng kiểu bênh vực này của ông nhà văn-ngây thơ-cụ Nhật Tiến làm cho tình hình Miền Nam lúc đó "rối ren" thêm ra sao!


Vũ Hạnh-ký Cô Phương Thảo--mạt sát Chu Tử trên tuần báo Công Lý [Chủ nhiệm& Chủ bút Phùng Thị Bút/Giám đốc trị sự Nguyễn Sỹ Hồng]
            Còn bằng -cách -nào mà Vũ Hạnh có thể hoạt động như vậy, thưa cậu ếch bất- tài- nhưng- rất -nhiều -tham -vọng từng có dịp trèo lên chức Phó Chủ tịch Trung Tâm VBVN và len lỏi nhẩy cóc vào được Hội đồng VHGD của Việt Nam Cộng hòa? Thứ nhất, Việt Nam Cộng Hòa tôn trọng quyền tự do phát biểu dù vẫn có chính sách kiểm duyệt như chính Bùi Nhật Tiến công nhận nhiều lần. Thứ hai, đây mới là đầu mối của mọi sự: Chính TT VBVN đã giúp "phổ biến những tác phẩm văn nghệ tuyên truyền cho CS..." của Vũ Hạnh như vụ Tin Sách số 44 rồi chính TT VBVN cũng tranh đấu cho Vũ Hạnh và Thế Nguyên khi hai cán bộ này bị phát giác.
            Quan trọng hơn, phải chăng Chủ tịch Vũ Hoàng Chương, người có kinh nghiệm quá nhiều với Cộng sản, đã muốn ngăn ngừa TT VBVN dấn vào chính trị một cách bất lợi cho Miền Nam nên "vẫn cương quyết với lập trường trung thành với Hiến Chương của Văn Bút Thế Giới, nghĩa là Hội Văn Bút  chỉ là nơi gặp gỡ của anh chị em văn nghệ sĩ để trao đổi kinh nghiệm sáng tác, trước tác..." ?  Chủ trương ấy, sau này, sẽ bị thay đổi một cách hoàn toàn khi Thanh Lãng, với sự tiếp tay của Phạm Việt Tuyền, ngang nhiên chống lại Việt Nam Cộng hòa từ rao truyền tới tố cáo với VBQT bằng những luận điệu vu khống Miền Nam cho tới bảo vệ cán bộ CS, đồng thời còn cho họ đại diện TT VBVN như trường hợp chọn Vũ Hạnh diễn thuyết về Truyện Kiều..vv Và dĩ nhiên, dẫn đến lời khiển trách của Quốc vụ khanh Mai Thọ Truyền chỉ ra cho thấy Linh mục Chủ tịch VBVN-một cái bao tử,  không thể đòi làm công việc-một bộ óc của Chính phủ VNCH được.
            Thế nhưng tại sao không thấy bài trả lời phỏng vấn nêu trên xuất hiện trong cuốn Từ Nhóm Bút Việt đến Trung Tâm VBVN (1957-1975)? Trong khi đó, lại là một tài liệu rất quan trọng vì ông Phó Tiến chính thức công nhận sự yếu kém của TT VBVN qua sự bất hợp tác của hội viên trong sinh hoạt văn học nghệ thuật tại Miền Nam và lời đả kích rất nghiêm trọng của chính ông ta--một phần quan trọng của Ban Thường vụ liên tiếp trong nhiều năm-- liên quan đến  "quan niệm hẹp hòi" của Chủ tịch Vũ Hoàng Chương:
            -"Như vậy, với quan niệm hẹp hòi ấy, hiển nhiên Trung Tâm Văn Bút VN hiện nay không phải là  một cơ sở lý tưởng để có thể là một động cơ phát triển mạnh mẽ Văn học Nghệ thuật trước nhu cầu thiết yếu của dân tộc hiện nay, trừ phi đả thông được với cụ Chủ tịch Văn Bút..." [Nhật Tiến, bđd]
            Bất cứ ai đã từng hoạt động trong một tổ chức nào đều phải biết rằng một hội viên không thể và không nên đưa chuyện hội ra trước công chúng hòng mong người ngoài hội phân xử hay bênh vực. Khi hội viên Phó Tổng Thư ký/Phó Chủ tịch (1962-1975) Nhật Tiến ra mặt kết án "quan niệm hẹp hòi" của  Chủ tịch Vũ Hoàng Chương đã dẫn đến hậu quả nghiêm trọng "Trung Tâm Văn Bút VN hiện nay không phải là  một cơ sở lý tưởng để có thể là một động cơ phát triển mạnh mẽ Văn học Nghệ thuật trước nhu cầu thiết yếu của dân tộc hiện nay"... thì điều đó có nghĩa gì? Thứ nhất, Nhật Tiến không hề kính trọng người Chủ tịch của mình, của hội mình. Thứ hai, Nhật Tiến không biết mình ở vị trí nào trong Ban Thường Vụ vì lúc này Vũ Hoàng Chương là "bộ óc" mà Nhật Tiến chỉ là cái "bao tử" thôi [mượn lời Quốc Vụ Khanh Mai Thọ Truyền]. Thứ ba, tình trạng nội bộ  của TT VBVN ra sao mà một hội viên dám công khai quy kết một hậu quả to lớn như thế cho người Chủ tịch? Có phải vì từ 1962, Nhật Tiến đã giữ chức Phó Tổng Thư Ký [cùng với Vũ Hạnh Nguyễn đức Dũng] rồi sẽ leo tới chức Phó CT nên "lớn lối" tưởng rằng có thể "át giọng" Vũ Hoàng Chương chăng? Nhất là khi thi bá Vũ Hoàng Chương thì không khi nào thèm trả lời cái lối hạch họe rất láo xược ấy.
            Thế nên, như tôi đã đặt câu hỏi: Tại sao không thấy bài trả lời phỏng vấn nêu trên xuất hiện trong cuốn Từ Nhóm Bút Việt đến Trung Tâm VBVN (1957-1975)? Câu trả lời rất giản dị: Vì đó là một cuốn sách một chiều chỉ có mục đích tự phong thánh, rồi như tôi đã nhận xét và chứng minh, lại còn có mục đích cá nhân, bào chữa quanh co trước lời phê bình của Mặc Đỗ, Viên Linh hay Du Tử Lê; trong khi, trên thực tế, lời chỉ trích nặng nề nhất dành cho TT VBVN và một chủ tịch của nó lại đến từ ông Phó Tiến! Tôi liên tưởng sự mâu thuẫn và có vẻ che đậy này tới  tính toán, cân đo  sao cho có lợi cho tác giả sau khi được đọc một cuộc phỏng vấn khác mà ông ta chính thức công nhận quan niệm "viết" và "lách" sao cho  "đạt tới được cái hiệu quả tối đa như­ mình mong muốn":
            -"Đáp : Ở đây trên cái đất Hoa Kỳ này, ai cũng có quyền tự do viết ra tất cả những điều mà mình đã suy nghĩ. Vấn đề đặt ra là anh hay chị có đủ dũng cảm để dám nói lên những điều đó hay không mà thôi. Tuy nhiên, một đôi khi chính tôi cũng đã phải dùng cáí thủ thuật vừa “viết “vừa “lách” nh­ư đã đề cập đến. Tuy nhiên, sự “lách” của tôi xuất phát từ một nhu cầu khác chứ không phải vì sợ hãi về những hệ lụy sẽ xẩy ra cho mìnhCái nhu cầu ấy là sự gia giảm, là sự cân lư­ợng tùy theo từng hoàn cảnh hay mục tiêu mà mình muốn nhắm tới để có thể đạt tới được cái hiệu quả tối đa như­ mình mong muốn. Chứ nếu cứ nhắm mắt viết bừa, viết cho thỏa thích cái tôi của mình mà không đo l­ường được cái hiệu quả của nó thì nhiều khi trở thành có tác dụng ng­ược, như vậy thì chẳng thà đừng viết có lẽ còn hay hơn . [PHỎNG VẤN NHÀ VĂN NHẬT TIẾN, VỊ GIANG  thực hiện, https://nhavannhattien.wordpress.com/1hanh-trinh-chu-nghia-chuong-13/  *NTC gạch dưới]
            Đúng thế! Theo tôi nghĩ, căn cứ trên những tài liệu nêu ra, có thể Bùi Nhật Tiến đã " gia giảm, là sự cân lư­ợng tùy theo từng hoàn cảnh hay mục tiêu mà mình muốn nhắm tới để có thể đạt tới được cái hiệu quả tối đa như­ mình mong muốn" để  loại một tài liệu liên quan trực tiếp đến TT VBVN ra khỏi cuốn sách này hòng ngăn cản những ai --như tôi--dám đặt câu hỏi về hoạt động và nhân sự yếu kém của TT VBNVN trước 1975, nhất là sự bàn luận về Phó Tổng Thư ký Vũ Hạnh  qua lời nhận xét chung văn nghệ sĩ Miền Nam lúc đó.

3.         "Công luận" tại Hải ngoại không hề vắng mặt
            Càng những kẻ đạo đức giả lại càng hay nói đến nhân nghĩa, sự tử tế và dĩ nhiên, công luận. Hẳn ai cũng còn nhớ rằng, ngay trong một bài vấn đáp với Kiều Phong, Bùi Nhật Tiến đã kể lể công ơn chỉ cho tôi sử dụng QuarzExpress tổng cộng chưa tới 2 giờ đồng hồ [nghĩa là lôi manual-"tài liệu chỉ dẫn để sử dụng" ra đọc cũng chưa đọc được hết nói chi tới biết hành nghề ra sao]  vv và vv mà hơn ai hết, ông ta hiểu rằng không nên nói đến vì có dính gì đến chuyện Trung Tâm VBVN đâu?! Đến những lời ông ta vu cáo Viên Linh và Mặc Đỗ đâu? Hay cố lôi tôi và tạp chí Khởi Hành vào đâu?? Trong khi đó, ông ta lờ đi chuyện nhờ tôi chuyển cho nhiều tài liệu liên quan trực tiếp đến đời văn hay TT VBVN rồi chính chúng đã biến thành một sức nặng làm Từ Nhóm Bút Việt đến Trung Tâm VBVN 1957-1975 chìm lỉm khi cố tình chối cãi đã lấy tài liệu từ tôi hay từ chối sức nặng của những tài liệu đó. Điều dở nhất--mà tôi không tưởng tượng được-- là rêu rao với công luận rằng sở dĩ tôi không đồng ý với ông ta vì là "đàn em", là "bạn" Viên Linh, hay vì "coi Mặc Đỗ" như thần tượng" vv và vv! Nếu ông ta nghĩ có thể thuyết phục công luận được bằng những cái võ dấm dớ đó thì quả coi thường công luận thật. Mới đây thôi, sau khi tôi cho phổ biến hai biên bản của Trung Tâm Nam Cali chứng minh ông ta đã mưu sự sử dụng trung tâm này vào việc thực hiện cuốn Trăm hoa vẫn nở trên quê hương, ông ta đã phải im lặng, nhưng không xin lỗi Viên Linh --người bị ông ta vu cáo--hay công luận. Như thế, ông ta đã coi thường công luận như thế nào, sao nay quay lại oán trách?
            Đến nay, ông ta hẳn đã nhận ra rằng, qua lời tả oán trên, không có một thứ công luận nào như ông ta muốn lại bênh vực cho Kiều Phong, kẻ viết những dòng chữ đểu cáng ấy và "Văn Hữu"/người thân/đồng bọn của họ cả. Công luận ấy cũng không có thì giờ cổ võ cho những kẻ "lưu manh văn hóa" dối trá ngang nhiên như chỗ không người, hay cũng không thể dung thứ những kẻ tự nhận nhà giáo nhà văn mà không đủ lễ nghĩa và liêm sỉ tối thiểu để "không dám" [chữ của chính Bùi Nhật Tiến] tự phản bác, "không dám" tự chống chọi một cách anh hùng hảo hớn. Càng dở thói hung hăng, càng viết lách dơ bẩn bịa đặt thì càng làm công luận thêm công phẫn.  Cái trò tung thư riêng--nhất là tung thư riêng để xuyên tạc, đụng chạm đến đời riêng, viết lách nhảm nhí vô bằng đểu cáng để bịa đặt bôi bẩn --nhất là bôi bẩn một phụ nữ-- sẽ luôn luôn thất bại vì điều giản dị là ai cũng được phụ nữ vây quanh mình, những mẹ, những chị, những em, những người tình, những người vợ, những con gái cháu gái rồi những cô giáo...  Không ai lại tàn nhẫn đến nỗi thấy một người đàn bà bị những kẻ thất phu như thế lăng nhục một cách dã man mọi rợ mà hưởng ứng cả.Trong khi đó, hai ông Kiều Phong Lê Tất Điều và Bùi Nhật Tiến đã làm gì cho Văn Bút VN Hải ngoại? Vâng, tôi sẽ không khiêm nhượng sảng mà chính thức hỏi hai ông khi tôi giữ phần vụ Trưởng Ủy ban Nhà văn -Bị Cầm tù thì các ông ở đâu?!
            Một người viết phê bình 20 năm nay như tôi, từng lưu giữ bao nhiêu tài liệu kể cả những tài liệu thóa mạ mình, từng chống trả những kẻ vô lại văn nghệ--như bọn Kiều Phong--ròng rã trong 5, 6 năm trời, có thể có một nhận xét tương đối chính xác như sau: Cứ viết thành thực và có bằng chứng rồi công luận sẽ nhận ra mà bênh vực mình, nếu cần. Nhưng nếu mình làm lỗi, mình sẽ phải chịu trách nhiệm ấy riêng mình mà không thể kêu cầu tới ai và phải biết phục thiện mà sửa lỗi.  Trên đời này, may thay, không chỉ có ếch văn nghệ, còn có những anh hùng hảo hớn và anh thư sẵn sàng hỗ trợ cho người muốn viết ra sự thật. Hơn thế nữa, có một điều mà tôi bắt buộc phải tin sau 20 năm: Có quả báo đấy. Gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy. Bảo đảm. Những kẻ nào càng rêu rao ơn nghĩa hay nhân danh công luận càng nên nhớ điều này.
            Nghĩ lại xem: Tại sao có những việc đã nằm im lìm từ hơn mấy mươi năm nay bây giờ bỗng nổ tung ra? Như:
- Hội Văn Bút  Giải Phóng sau 1975;
- 2 biên bản chứng minh quả Bùi Nhật Tiến đã toan tính sử dụng Trung Tâm Nam Cali để soạn thảo và ấn hành cuốn Trăm hoa vẫn nở trên quê hương mà trước đây vẫn chối dài còn mạ lỵ Viên Linh, người đã nhắc đến;
- Hành tung thân Cộng của Chủ tịch Thanh Lãng qua sự công khai đặc cử cán bộ CS nằm vùng Vũ Hạnh đại diện TT VBVN đọc diễn thuyết trong một buổi lễ do Chính phủ VNCH tổ chức và qua sự hợp tác của ông trong nhiều năm với các cán bộ khác như Thế Nguyên, Nguyễn Nguyên vv...;
- Địa chỉ Trụ sở của Nhóm Bút Việt nộp đơn cho chính phủ để xin thành lập lại chính là tòa soạn nhật báo Tự Do vừa sang đoạt của nhóm Tam Lang, Mặc Đỗ, Đinh Hùng, Vũ Khắc Khoan sau khi họ phải bỏ vì áp lực của chính phủ Ngô Đình Diệm;
-Trùm Mật vụ Trần Kim Tuyến đã dàn dựng việc thành lập Nhóm Bút Việt và cũng theo chính Trần Kim Tuyến, ông đã thuyết phục và đưa được Nhất Linh từ Đà lạt về tham dự Văn Bút VN, Sài gòn;
- Phạm Việt Tuyền--Tổng Thư ký 15 năm trong cuộc đời 18 năm của TT VBVN-- không có tài cán nhưng vẫn vào làm chủ nhiệm Tự Do qua sự xếp đặt của Trần Kim Tuyến;
- Sự nằm vùng của các cán bộ CS như Phó Tổng Thư ký Vũ Hạnh [nhiệm kỳ 1962], Phó Tồng thư ký Thế Nguyên [nhiệm kỳ 1974] vv ngay trong Trung Tâm VBVN;
-TT VBVN bị điều khiển dưới tay Thanh Lãng-thân Cộng và Phạm Việt Tuyền trong rất nhiều năm;
- Hội viên có thái độ đứng ngoài, thậm chí chỉ trích công khai TT VBVN rồi bất hợp tác; trong khi đó,  Trung tâm này có những hội viên độc chiếm các chức vụ quan trọng như Tổng thư ký [Phạm Việt Tuyền 15 năm], Phó Tổng thư ký/Phó Chủ tịch [Nhật Tiến 13 năm] và Chủ tịch Thanh Lãng [12 năm] vv.. rất nhiều năm trong lịch sử chưa tới 18 năm của nó
-Trung Tâm VBVN gửi nhiều kháng thư ra ngoại quốc, có kháng thư vu cáo chính phủ Việt Nam Cộng hòa rõ ràng, như chính Bùi Nhật Tiến phổ biến: Ngày 26-8-1973 Văn Bút gửi thư cho Hội nghị Lưỡng niên Thi Ca Quốc Tế lần thứ 11 báo động về sự bóp nghẹt báo chí và chế độ kiểm duyệt độc đoán đã cản trở sinh hoạt văn hóa làm cho một số đông đảo văn nghệ sĩ đã phải giải nghệ. [Nhật Tiến, sđd , trang 174] * Cho tới nay, tôi chưa thấy có bằng chứng nào đông đảo anh em văn nghệ sĩ phải giải nghệ vì chế độ kiểm duyệt Miền Nam nên tôi cho đó là một sự vu cáo.
-Vụ hội viên /TT VBVN Vũ Hạnh:

            
Theo bản tin trên nhật báo The NewYork Times ngày 1.8. 1967, Đại Hội Đồng Văn Bút Quốc tế lần thứ 35, ngày 31.7,  thúc giục nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam Cộng Hòa, hãy thả các nhà văn bị giam giữ ra. Trước đó, ngày 6.7, nhật báo này đăng một tin gần 3 cột nói về việc Vũ Hạnh bị bắt ngày 2.6 và TT VBVN đang "tìm hiểu về lý do" Vũ Hạnh bị bắt. Qua các số mốc thời gian, người ta có thể đoán hầu như chắc chắn, "nhà văn" của Miền Nam này là Vũ Hạnh. Cũng theo nguyên tắc hoạt động của Văn Bút Quốc tế, các quyết nghị chung đều được quyết định căn cứ trên kháng thư của một Trung Tâm Hội viên, trong trường hợp này là Trung tâm VBVN. Như vậy, không còn gì rõ ràng hơn nữa: TT VBVN đã tranh đấu cho một cán bộ CS nằm vùng cho dù CT Thanh Lãng có biết hay không, nhưng cũng chính TT VBVN đã hoàn toàn yên lặng sau 1975.
            Nhật Tiến có đưa ra lý do, là sự đàn áp của Cộng sản sau 1975, nhưng như thế thứ nhất vẫn trái Hiến chương VBQT như tôi đã phân tích, thứ hai, tôi vẫn tự hỏi không lẽ cả 3 nhân vật quan trọng nhất của Ban Thường vụ lúc đó--Thanh Lãng, Nhật Tiến, Phạm Việt Tuyền-- không bị đi tù mà cũng không nhắn gửi được lời kêu cứu ra ngoại quốc? Tôi có bằng chứng để hỏi câu hỏi này: Tuần báo l'Express, số ra tuần 12-18 tháng 6. 1978, cho đăng tên 130 nhà văn,nhà thơ, họa sĩ, nhạc sĩ, ca sĩ, chủ bút và ký giả hiện đang bị bắt giữ. Vậy tại sao sau 1975, Trung Tâm VBVN hoàn toàn im lặng, không báo động cho VBQT cũng như không nhắn tin ra ngoại quốc cho anh em hội viên đã thoát để cứu anh em còn ở lại? Hơn thế nữa;
-Chủ tịch Thanh Lãng đã quyết định ở lại [vì sự ngây thơ chính trị quá thánh thiện] và khuyên người khác ở lại vào tháng 4. 1975 nghĩa là không có ý định di tản TT VBVN;
- Bởi thế, sau 2 năm truyệt vọng trước sự im lặng của CT Thanh Lãng, Phó Chủ tịch Nguyên Sa và hội viên Trung tá Không quân Trần Tam Tiệp --tỵ nạn tại Pháp--tự động đứng ra huy động anh em để thành lập Trung Tâm Văn bút Việt Nam Lưu vong [sau đổi thành TT VBVN Hải ngoại];
-Tại sao Phó Chủ tịch Nguyên Sa lại nói rằng "Tiền thân của Trung Tâm Văn Bút Lưu vong " là Trung Tâm Hungary? Mà không nói là Trung Tâm VBVN? * Theo tôi, nếu chiếu theo các tài liệu đã dẫn trong bài này và trong nhiều bài khác thì Trung Tâm VBVN--nơi dung túng những cán bộ CS, cả ngay khi họ tấn công văn nghệ sĩ khác--và có một ông Chủ tịch không tìm cách di tản nó ra khỏi tầm với của Đảng Cộng sản thì dĩ nhiên không thể là "tiền thân" của một Trung Tâm Văn bút Lưu vong, nơi quy tụ toàn những văn nghệ sĩ và người dân Miền Nam "lưu vong" tỵ nạn CS;
-vv ...

            Những sự việc thượng dẫn là những vấn đề còn chờ giải đáp và Bùi Nhật Tiến-- bằng những thủ đoạn đê hạ kể ra là có một không hai trong văn giới Miền Nam di tản ra hải ngoại và Cộng đồng người Việt Hải ngoại như đã thấy--sẽ không ngăn cản được người nghiên cứu như tôi ở thế hệ này hay mai sau tìm tới giải đáp riêng của chúng tôi, dù đúng dù sai. Ông ta phải hiểu rằng đây không còn là thời- của- ông ta nữa, cái thời phán xét không kiêng nể một Chủ tịch/Thi bá của Miền Nam; cái thời may mắn được chính phủ nâng đỡ, thậm chí láo xược mà chính phủ không nỡ sửa trị vì còn giặc-ngoài để đối phó; cái thời chưa đủ để nhìn lại mà đánh giá tài văn của ông ta hay Trung Tâm VBVN một cách chính xác vv để đến nỗi ông ta mông muội mà vu cáo hay lăng mạ người khác khi người ta chỉ sử dụng quyền tự do phát biểu, là cái quyền mà chính ông ta đã lạm dụng.  Đây là cái thời mà một vấn đề lớn như Trung Tâm Văn bút Việt Nam liên quan đến nhiều nhân sự trong  hoạt động văn học chính trị của Việt Nam Cộng hòa cần phải được quan tâm, chú ý và phân tích dưới nhiều khía cạnh và tác gia khác nhau. Nếu Bùi Nhật Tiến đã quảng cáo trên sách của ông ta là "Giữ gìn Văn hóa Miền Nam" thì phải là người đầu tiên nhận thức được rằng không ai "giữ gìn văn hóa" bất kể là văn hóa gì, ở đâu bằng cách "đấu tố" một nữ tác gia khác bằng lối viết lách đê hạ "Ấy  vào mồm nó" như đồng bọn của ông ta đã làm, hay không xin lỗi người khác khi bị bắt quả tang vu cáo họ.

            Vâng, xin ông Bùi Nhật Tiến cứ yên tâm: Công luận ở hải ngoại này vẫn còn đây, không mất đi đâu cả vì nó vẫn còn thậm phần tỉnh táo để "giữ gìn Văn hóa Miền Nam" bằng cách không...ủng hộ những kẻ vô văn hóa.-NTC
           

Comments

Popular posts from this blog